Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Chào mừng bạn đã đến với Bàn Tay Diệu Kỳ - 1 góc hoạt động nho nhỏ cho các TEEN cùng nhau nghiên cứu, trao đổi về các lĩnh vực nghệ thuật. Chúng tôi rất vui khi bạn - Khách viếng thăm đang online trên diễn đàn. Chúc bạn có những phút giây thật vui vẻ!
Latest topics
» Hộp mực máy in trắng đen Canon tại TPHCM
Tản văn Emptyby diemchau Thu Jan 05, 2017 10:19 am

» Thắc mắc cần giải thích
Tản văn Emptyby RockyMadio Wed Sep 23, 2015 3:44 am

» Cho quá khứ một cơ hội
Tản văn Emptyby giatour Mon May 18, 2015 4:29 pm

» Yêu xa, rất cần một tin nhắn …
Tản văn Emptyby giatour Mon May 04, 2015 2:30 pm

» Nụ cười của mẹ
Tản văn Emptyby trochoivui Sat Apr 18, 2015 5:10 pm

» Đời còn nhiều nắng gió con à!
Tản văn Emptyby trochoivui Mon Apr 13, 2015 5:01 pm

» Ngày nghỉ của đàn ông
Tản văn Emptyby giatour Fri Apr 03, 2015 5:07 pm

» Mỗi ngày là một ngày đặc biệt
Tản văn Emptyby giatour Mon Mar 30, 2015 4:55 pm

» Viết về nỗi sợ
Tản văn Emptyby giatour Fri Mar 13, 2015 5:00 pm

» [Truyện ngắn ] LÒNG ÁI QUỐC
Tản văn Emptyby giatour Tue Mar 10, 2015 5:12 pm

(¯`°•...-» Thông báo«-...•*¯)
Chào mừng đã đến với diễn đàn Bàn Tay Diệu Kỳ.

Bạn chưa đăng kí (hoặc chưa đăng nhập) nên quyền lợi của bạn sẽ bị hạn chế. Việc đăng kí làm thành viên hoàn toàn miễn phí,sau khi đăng kí bạn có thể post bài, tham gia thảo luận, liên lạc với các thành viên khác qua hệ thống tin nhắn riêng, yêu cầu mở Fanclub...và rất nhiều quyền lợi khác. Thủ tục đăng kí rất nhanh chóng và đơn giản, hãy Đăng Kí Làm Thành Viên

Nếu bạn quên mật khẩu, xin nhấn vào đây.

Nếu bạn gặp trục trặc trong vấn đề đăng kí hoặc không thể đăng nhập, hãy liên hệ với chúng tôi.
Top posters
RockyMadio (1203)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
ngoducanh (1049)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
Cute Sky (870)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
Thuytien (469)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
lyn93 (409)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
cokiemhon (311)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
so1 (242)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
Kinou (191)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
:::Be B0n::: (174)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 
dorere (147)
Tản văn Vote_lcapTản văn Voting_barTản văn Vote_rcap 

 

 Tản văn

Go down 
5 posters
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Tản văn   Tản văn EmptyFri May 01, 2009 3:52 pm

Mình để nó trong Góc văn chương vì đây không phải là do mình viết, mình chỉ tìm và post lại để có thể share cho càng nhiều người càng tốt. Mình mong các bạn nếu như cũng có những truyện tương tự thì có thể post vào đây để khỏi mất công lập topic mới.

Thân Ok đấy

P/S: Không biết mình có hiểu đúng nghĩa của từ này không, nhưng có lẽ "tản văn" là những mẩu viết nhỏ về các chủ đề tản mạn. Chúng thường không có mạch xuyên suốt mà chỉ do một phút cảm hứng của người viết. Tản văn chính ra cũng khá hay, vì đôi khi con người ta thích nắm bắt những chi tiết nhỏ của cuộc sống hơn là theo dõi cả một cốt dài cả về không gian và thời gian.

___________________________________________


... Căn gác nhỏ đã xập xệ lắm. Cầu thang mục nát hết rồi. Những ụ mối đùn đã cao hết một bàn tay con người. Mỗi lần ông bước lên đó, chúng kêu cót két, như thể từng mảng gỗ sắp long ra rồi rơi đi mất. Cái kiểu cầu thang đã quá già nua, đang lung lay và sắp hỏng cũng có vẻ giống với ông lắm. Ông biết thế, nên cũng chẳng muốn nhờ thợ sửa làm gì. Sửa rồi thì ai sẽ dùng nó sau khi ông chết?

Căn nhà xây từ thời Pháp thuộc. Cũng như những căn nhà khác, kiến trúc của Pháp giúp cho chúng ổn định qua thời gian, kể cả khi mưa khi gió, vì người Pháp trước khi xây nhà luôn tính toán để kiến trúc căn nhà hợp lí với thời tiết. Cho nên dù căn nhà có trải qua bao nhiêu năm tháng, nó vẫn bền và ổn định.

Nhưng cuộc sống đâu lúc nào cũng như dự tính từ thuở trẻ trai. Những va vấp, những biến động không khỏi để lại vết sẹo trong lòng một con người. Căn nhà đó đã từng bị chiếm đóng, chẳng hiểu người ta đã làm những gì với nó. Ông cũng thế, một chân đã tập tễnh vì chiến tranh. Nên căn gác nhỏ cũng trở nên dài mỗi khi trời trở gió. À thì cái chân đau cũng giúp ông ghi nhớ rằng mình đã có một thời oanh liệt lắm.

Hôm nay gió mùa về. Ông thấy trời có vẻ âm u và hơi lạnh hơn đợt trước. Nhưng mùa gió bấc chưa chín. Ông biết thế, vì cái chân của ông chưa gọi. Nhưng tự nhiên cũng đã báo hiệu điều gì rồi đó. Năm nay mưa hơi nhiều hơn năm ngoái, kéo ra cả những lúc đáng lẽ thời tiết phải khô hanh. Mái nhà đã lâu ông không nhờ người hàng xóm kiểm tra, nên mưa đã thấm. Ông cũng chẳng nhờ nữa, vì phiền bác lắm, mà rồi nó lại dột.

Tuổi già không ngủ nhiều. Ông dậy từ sáng sớm lắm. Khi ánh bình minh mới chỉ kịp hắt lên chiếc mũ cối trên nóc tủ. Chiếc mũ lâu lắm rồi ông cũng chẳng lấy xuống. Chiếc tủ cũ nát, mạng nhện chăng đầy các góc. Nếu bây giờ rung nhẹ, chắc những bụi những hạt mọt đục sẽ đầy cả một xẻng hót rác.

Ông với lấy chiếc gậy quen thuộc của mình để đứng dậy. Hai cánh cửa dường như lúc nào cũng mở. Chúng đã quá tầm tay với của ông, nên người ta luôn thấy ông bên cửa sổ, nhìn về phía hồ ở xa. Không biết ông đang trông chờ điều gì nữa? Mà ở cái tuổi ấy thì còn trông chờ gì ngoài cái chết. Có lẽ ông cũng có nhiều điều để hoài vọng. Quá khứ cũng đẹp và nhiều khi hùng tráng, xứng đáng để ôn lại lắm chứ. Chẳng hiểu mọi người có nói đúng hay không, nhưng họ bảo rằng mỗi khi ông nhìn ra cửa sổ, hai mắt ông láy lên một nụ cười, điều mà lâu rồi không ai nhìn thấy từ khóe môi.

Ông bước xuống cầu thang. Màu gỗ mun đen lẫn những hạt trắng ngả vàng của mọt đục. Tiếng cót két mỗi ngày quen thuộc không làm người anh hùng già nao núng. Ông vẫn còn mang chút phong độ của một con người từng trải trong cuộc chiến ấy. Một cơn gió ùa qua.

Hôm sau người ta phát hiện ra ông nằm trên sàn nhà. Một mảnh của chiếc cầu thang hỏng rơi mất từ khi nào. Ông bước hụt vào đó và ngã xuống. Cú ngã mạnh mẽ hơn ý chí sống của một người đã quá tuổi cầm cự. Hình như con cháu ông cũng về sau đó. Ừ, hình như có đám ma sau đó.

Cánh buồm nâu
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyFri May 01, 2009 9:24 pm

chưa hiểu tản văn là j( dốt văn) nhưng đọc cũng thấy hay lắm, rát sâu sắc Tìm xem
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptySun May 03, 2009 10:07 am

... Chiếc xe đạp dựng trong một góc nhỏ. Cái giỏ của nó có nên gọi là cái giỏ, nếu không phải là những chiến tích của đường phố đã làm nên đầy thương tích. Còn nhiều hơn là một vài.

Lọc cọc. Chị lấy nó ra khỏi cái xó xỉnh đó. Mùi hôi hám của khu phố nhỏ. Cả cái khu phố trông vào cái nhà vệ sinh tối om om, nơi mà chuột bọ làm vua chúa. Cái xó xỉnh đó ở bên cạnh. Để xe ở đó chị cũng tặc lưỡi - ừ thì cái xó nó bẩn, nhưng cái xe có lẽ còn tàn tạ hơn nó.

Lách cách. Chị mở khóa. Cái khóa lâu ngày hỏng rồi hay sao mà khó mở quá. Chị bực mình, đứng thở hắt một cái. Cớ gì mà phải khóa cơ chứ? Ai thèm lấy cái xe giỏ đã vá chằng vá đục thế kia. Khung thì rỉ hết. Trông nó cũng chỉ giống cái đống sắt vụn của mấy bà đồng nát ngoài kia. À đấy, thì chị cũng phải khóa nó lại để tránh mấy bà đồng nát, nhỉ?

Tự nhủ thế rồi chị lại mở khóa tiếp. Cuộc sống cũng có vận may. Gặng mãi rồi thì chiếc khóa cũng nghe lời người. Lọc cọc, chị dắt nó ra đầu ngõ, nơi khung cảnh có phần khác biệt với xóm rách bên trong.

Bữa trưa của người thu mua phế liệu là một hộp cơm nhỏ. Thời lạm phát làm giá cả leo thang, chị cũng chỉ dám mua như trước, vì đồng tiền kiếm được đâu có chạy theo cái "giá". Cơm ít đi, không dám mua thịt nữa, chỉ có vài miếng đậu bé cỏn con với một ít rau cho thêm phần tô điểm. Bữa trưa cũng thịnh soạn lắm, ăn xong còn có quả quít tráng miệng, cái quả mà chị mua từ ngày hôm qua, nay vẫn còn non nửa.

Mùa đông cũng thật ngặt nghèo. Người phụ nữ của ba đứa con nhỏ dại khoác trên mình hai chiếc áo mỏng tang. Bà Toàn đầu phố đi qua. Bà ta khoác một chiếc măng-tô dài thườn thượt, ưỡn cái bụng phệ ra phía trước. Gương mặt như vẽ của bà ta, với đôi lông mày săm, môi đánh son đỏ choét và cái cằm phị ra, nhìn về phía chị thương hại. Chả hiểu bà ta nói gì rồi sau đó chị lóc cóc - như cái xe đạp của chị - theo bà ta về.

Chị dựng xe. Bà Toàn khệ nệ xách ra một túi giấy vụn. Ngã giá một hồi, bà ta cầm vài tờ bạc lẻ, ấy là theo quan niệm của bà, rồi bước vào không mảy may nhìn lại. Chị lại lóc cóc đi ra.

Mùa đông cũng thật khắc nghiệt. Gió bấc cứ rít lên từng cơn. Chị lại ngồi một góc để xem có ai làm phúc cho chăng. Oạch! Chiếc xe đạp đổ xuống. Cái chân chống đã quá già nua để đối diện với những con gió bấc như cuồng phong. Chị chạy ra dựng lại nó. Oạch! À, mày cũng không nghe lời tao nữa rồi. Đến mày cũng không cho tao cơ hội!

Tối hôm đó, con chị, mỗi đứa được ăn thêm một quả trứng. Coi như mẹ chúng thưởng cho chúng vì thành tích học tập tốt. Mùa đông đến rồi. Ngoài kia có ai còn cho miếng vải cũ làm chăn, hay vài cái áo khoác hỏng khóa để cho chúng nó mặc qua trời giá rét.

Cánh buồm nâu
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
lyn93
Bàn Tay Diệu Kỳ - Lv1
Bàn Tay Diệu Kỳ - Lv1
avatar


Nữ
Tổng số bài gửi : 409
Điểm tích cực : 753
Age : 30
Đến từ : Bul
Sở thích : ?????
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 09/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptySun May 03, 2009 1:12 pm

hix Buồn cảm động nhờ
cuộc sống thực sự là như thế Ngưỡng mộ
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/himloz
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyMon May 04, 2009 11:26 am

___________________________________

Qua trận mưa rào, phố xá ướt nhề. Gió cũng nhanh chóng chuyển sang hướng Đông Bắc. Ấy là gió bấc khô lạnh dạt về từ miền Siberi xa xôi, mang theo cái băng giá của vùng cực Bắc.

Trời ảm đạm đi nhiều. Nắng chỉ còn le lói ban trưa. Mây kéo về quây quần tụ hội bên bữa tiệc của mùa đông, nơi có bài ca của tiếng gió rít qua khung cửa sổ và hơi lạnh thấm vào từng đồ vật. Mọi thứ như sắt lại theo tiết trời.

Nó run lên vì lạnh. Căn nhà vách đất thủng lỗ chỗ không ngăn nổi những cơn gió ào ạt xông tới dũng mãnh. Chiếc chiếu rách làm chăn giờ cũng không còn đủ ấm. Nó cố gắng lượm thêm mấy bao tải rách bỏ đi, hi vọng rằng chúng sẽ là những chiếc chăn ấm giúp nó qua mùa đông này, như bao giờ mùa đông khác. Nó chỉ không biết một điều - là mùa đông năm nay sẽ rét hơn nhiều những mùa đông trước.

Mỗi sáng nó đều ra ngoài từ sớm. Bước chân nó suốt một ngày dài lang thang trên đất Hà thành nghìn năm văn vật. Người ta nhận ra nó bằng giọng nói và dáng bộ. Cái việc nó đang làm - người ta gọi là đem gieo hơi ấm cho mọi người. Họ cảm nhận hơi ám qua cái chạm tay, cái lưỡi nếm hay cái mũi ngửi. Và họ xuýt xoa vì giá lạnh, rồi ôm ấp lấy cái hơi ấm như thể nó quý giá lắm.

Công việc mà nó đang làm đã giúp bao nhiêu người có thêm sức mạnh để đi tiếp. Họ có thể là một cậu học sinh học khuya, một người công nhân chuẩn bị vào ca ba hoặc một ai đó vừa mới đi làm muộn trở về nhà. Ấy là cái giá trị nhỏ nhoi mà bản thân nó chẳng ý thức làm gì.

Đợt trước, vô tình nó bắt gặp một ống kính chĩa vào mình khi đang đi trên đường. Một nhà nhiếp ảnh gia trẻ. Nghe đâu sau đó, anh ta giành được giải thưởng nhờ bức ảnh chụp nó. Còn nó thì không hay biết gì. Bức ảnh có ánh mắt của nó. Cái ánh mắt mà đối với nhiều người, là một bài văn miêu tả dài hàng trang giấy. Còn đối với nó, đơn thuần là một ánh mắt tìm kiếm sự ấm áp cho ngày mai.

Con bé ngồi xuống vệ đường sau một ngày đã đi lại nhiều. Nó đặt cái rổ xuống và nhìn phố phường quanh quất. Đêm đã về khuya. Lấp ló sau những rặng cây đang ngả ngốn trong gió lạnh là những ánh đèn vàng của đường vắng.

"Bánh mì ơi!". Con bé giật mình quay đầu bốn hướng nhìn xem ai đang gọi. Rồi - "Dạ" - nó đáp gọn lỏn và chóng vánh. Con bé lại đội rổ bánh lên đầu và chạy thoăn thoắt lên tít tầng năm khu tập thể. Nó nhoẻn miệng cười với chàng sinh viên trẻ đói meo vì học thi vất vả.

Rồi trong bóng đêm, con bé bán bánh mì mất hút giữa làn sương mờ giăng kín trời Hà Nội. Nó lại quay về với căn nhà vách đất ...
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyTue May 05, 2009 7:25 pm

SỰ NAN GIẢI CỦA TÍ

(THẢO HẢO)

Cách đây hai năm, khi Tí mới vào cấp III, bố Tí- một người cấp tiến, đã đưa ra quyết định táo bạo: Tí không cần là học sinh giỏi trong trường.

Với giấy phép này, Tí được phép lơ là:
- môn Văn
- môn Địa lý
- môn Thể dục
- môn Sinh vật
.......
Tí chỉ cần giỏi:
- môn Toán
- môn Lý
- môn Hoá
- môn Tiếng Anh

Trong suốt hai năm đó, bố Tí đã nỗ lực dạy Tí những điều mà trường không dạy. Bố Tí đọc báo, phân tích tin thời sự và xã hội ( theo kiểu bố Tí). Bố cùng Tí đọc sách và đi chơi... "Nghiêm trọng" nhất, bố cho Tí tham gia phần điện của các công trình xây cất, để một khi thi đậu vào trường kiến trúc, Tí sẽ là một sinh viên khác các sinh viên khác.

Với lối giáo dục như thế, Tí trở thành một học sinh "các biệt" của lớp theo nghĩa đặc biệt. Từ Tí toát ra sự khinh khỉnh trước cái lối dạy vẹt và học vẹt. Tí coi thường sự "mãi không chịu lớn" của đám bạn cùng tuổi. Tí bất chấp hệ số với thang điểm. Tí là một học sinh điểm số trung bình mà đáng nể. Tí là một thách thức với thầy cô và đồng loại bạn bè.

Tóm lại, Tí "đáng ghét".

*

Nhưng,

Mới ngày hôm kia thôi, quan niệm của Tí đã bị chao đảo. Khi nghe được ý kiến của Bộ Giáo dục- Đào tạo: " Chỉ những thí sinh khá giỏi mới nên dự thi đại học" , các thầy cô đã nhìn Tí nín cười .

Bố Tí bảo, đừng lo, đo chỉ là "ý kiến", chứ chưa phải là một " quyết định".

Nhưng mẹ Tí bảo, ở nước ta, những " ý kiến" của cấp trên đều có được cấp dưới biến thành một " quyết định", rồi tự động triển khia thành một "đường lối" để lập công. Và nếu cái ý kiến trên của Bộ Giáo dục được đem vào áp dụng, để rồi Tí không được ti Đại học, thì mẹ Tí oán bố Tí cả đời. ( Mẹ Tí thì vẫn oán bố Tí cả đời!)

Bố Tí lại cãi cùn, thế gương ông Anh-xtanh dốt Toán thì sao? Làm sao có thể căn cứ vào những gì người ta làm trong môi trường phổ thông, để mà chặn đường người ta đi vào tương lai cơ chứ? Cứ theo lối giáo dục này, thì chúng ta muốn có những công dân đặc sắc hay tròn đều ung ủng?

" Tôi không biết, tôi không biết!" Mẹ Tí xua tay và mở báo ra, trong đo, ông Quách Tuấn Ngọc, Giám độc Trung tâm Công nghệ thông tin- Bộ GD-ĐT, y như rằng, đã " triển khai" ý kiến mới nhen nhúm của Bộ. Ông ấy nói: "Vậy các em có lực học quá kém thì nên ở nhà hoặc đi thi trường THCN và dạy nghề, đỡ tốn tiền bố mẹ. Ở quê, 1 triệu đồng đã là rất quý rồi."

Thế nếu bố mẹ cái trò dốt đó có tiền, và 1 triệu là rất bé đối với ước mơ của trò ấy thì sao?
Thì ông nói tiếp: " Việc các em có học lực quá kém đi thi làm cho thành tích ngành giáo dục của tỉnh đó bị ảnh hưởng rõ rệt."

Vậy là, theo hướng suy luận đen tối của mẹ Tí, một thông điệp " ngầm" đã được gửi tới toàn thể giáo viên cấp III. " Hãy nghĩ tới thành tích nước nhà!" Hãy ngăn chặn bọn học kém mà lắm ước mơ đi thử sức. Hãy gác cửa ước mơ chứ đừng khuyến khích ước mơ.

*

Đại học chẳng của riêng ai, lại càng không phải của riêng Bộ Giáo dục và Đào tạo. Ai cũng có thể đứng trước cánh cửa Đại học mà hão huyền hay thực tết nghĩ mình có thể bước vào, và thử bước vào.
Qua được những bài thi, qua được điểm chuẩn, được chỉ tiêu tuyển sinh hay không là sức của mỗi sĩ tử. Nhưng ít ra, cái quyền được thử sức là quyền chính đáng của mỗi học trò tốt nghiệp cấp III, kể cả những trò lêu lổng, dốt nát.

Đó là suy nghĩ của bố con Tí, nhưng nhỡ các thầy cô trường Đại học nghĩ khác thì sao?
Thế là, từ sáng nay, Tí đã biết thân, "hoàn lương" cắm đầu vào những bài học mình không yêu thích, để rủi khi cái ý kiến về học sinh khá giỏi hẵng đi thi của Bộ thành " quyết định", thì Tí cũng còn vớt vát được chút nào.

"Để đạt được ước mơ, nhiều khi cần thỏa hiệp", đó là bài học Tí dạy ngược lại bố Tí. Và bố Tí, giờ mới hiểu nỗi lòng của các giáo viên, khi phải đối mặt với tinh thần "thành tích" của mẹ Tí trước các chị em cơ quan, đành phải dẹp ngay cái lối giáo dục của riêng mình, ngậm ngùi nhìn theo Tí bay theo đàn chim vẹt.

2. 2004
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyTue May 05, 2009 10:36 pm

nghĩ tới cái nền giáo dục của VN mình mà chán toàn đâu đâu ấy rồi còn cái chuyện 5 chuẩn nói về mấy nhóc 5 tuổi chuẩn phát triển nữa chứ điên rồi ai mà chẳng như ai sao lại có cái lối phân biệt dốt nát như thế cơ chứ Rét run
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyWed May 06, 2009 10:25 pm

Tiếp tục series về cánh buồm nâu, thần tượng của mình Hát đi

________________________________________________

Buổi chợ chiều

Có ai từng đi qua một khu tập thể vào buổi chiều để mua một vài thứ thức ăn về nấu cơm tối, chắc hẳn không bao giờ quên được cái cảnh tấp nập nơi chợ cóc. Sống ở Thành Công 16 năm có lẻ thì không bao giờ phủ nhận được cái sự lôi cuốn đầy khó chịu của những buổi chợ đó. Kể ra thì cũng nhớ, vì thi thoảng ghé qua đấy vẫn mường tượng ra những ngày mua rau bán thịt lúc còn ở căn nhà xưa.

Bốn rưỡi chiều, chờ cho ngày hết nắng gắt, đặt chân xuống tầng 1 để đi chợ. Sân ngập tràn xe và người. Đó là bọn con trai ở khu tập thể đang đá bóng, thằng nào thằng nấy mồ hôi nhễ nhại. Các bà các chị đánh cầu lông. Và ba bốn nhà tầng 1 cho trông xe, lúc nào xe cũng chật kín. Theo con đường nhỏ ra trường mẫu giáo, thấy một khung cảnh tấp nập người xe qua lại. Đây có chị dừng lại hỏi mua rau. Kia có cô đỗ xe mặc cả thịt. Lúc nào cũng có tiếng ầm èo xì xèo qua lại, đôi khi còn cãi chửi nhau.

Chợ thời gian trước đây và bây giờ không hề khác nhau. Vẫn có những cái cống rãnh bẩn thỉu, đầy mùi hôi thối của nước cá, nước tôm, nước rau, thôi thì đủ loại nước. Ở phía kia, cạnh lối vào khu E, chị bán rau quen thuộc vẫn ngồi bán ở đó. Có chăng thay đổi thì là cái giá của một mớ rau muống. Đi về phía ngược lại, rẽ ra chỗ bác bán gạo. Bác vẫn vậy, đắt khách. Một người phụ nữ mà bê vác những túi gạo nặng leo 5 tầng nhà để đưa đến tận tay cho người mua, cũng chẳng tính thêm đồng tiền công nào. Xa hơn chút nữa. À, cái cửa hàng văn phòng phẩm trước đây giờ giải thể rồi. Nó biến thành cái gì đó trong cái đám lộn xộn này mà không thể tìm ra. Đi chỗ này cẩn thận nào, nước bẩn và hôi khiếp. Và ở phía kia, chỗ cột điện. Đúng rồi, vẫn khuôn mặt ấy. Bác bán đậu phụ. Mười năm chưa ý nhỉ? Đậu phụ ngon nhất Thành Công này, và cũng có lẽ ngon nhất cái quận Ba Đình này cũng nên. Lúc nào cũng hết hàng sớm. Ra muộn một cái là không còn gì để mua.

Đi về bốn năm trước, và nhớ lại một ngày như bao ngày. Đang đi qua chợ để về nhà, bỗng tất cả như có một cơn bão nhiệt đới ập về. Tớn tác, nhớn nhác. Người ta gọi đấy là "đuổi chợ". Một con xe to đùng, với mấy ông đuổi chợ trông dữ dằn, mặc bộ quần áo kiểu bộ đội xanh lè, đeo kính đen, tay cầm dùi hoặc gậy. Và thế là xe thồ, quang gánh, hàng rong, thôi thì tứ phía chạy toán loạn. Cái khung cảnh người mua chạy theo người bán để mặc cả cho nốt giá mới gọi là buồn cười. Chỉ khổ mấy cô bán đồ sành sứ. Có vô tình vấp ngã hay bị chặn lại, rơi quang gánh thì xong cái đống bát lọ trong đó. Có cái còn ghép được, chứ có cái thì vỡ vụn thành mấy chục mảnh. Chỉ biết ngồi mà nhặt, mà than vãn. Hay hoa quả rong bị đuổi chợ bắt. Cam rồi lê rồi táo, thôi thì rơi hết xuống đường. Người đi qua, xe đi lại dẫm vào vỡ nát hết. Liệu có bao giờ người ta nhìn thấy cảnh đấy mà không nhỏ lệ? Khi công sức mình làm ra bị hủy hoại ngay trước mắt? Tự nhủ, sao phải làm thế? Âu cũng là mỗi người phải hoàn thành nhiệm vụ để có miếng cơm. Cái khu tập thể nó là vậy.

Trong một buổi chiều muộn, đi ra chợ. Đèn đường vàng hắt lên những màu sắc tối tăm của con đường. Tất cả chỉ còn là một bãi rác phần các cô công nhân vệ sinh. Mùi nước cống bắt đầu xâm chiếm không gian. Chỉ còn đây đó vài hàng rong cố bán nốt để đi về. Tối muộn! Cái chợ cóc ồn ào đâu rồi? Thay hết bằng một khung cảnh yên tĩnh buổi tối. Những ánh đèn từ các nhà tập thể. Vài cửa hàng sáng choang. Còn thì tối. Buổi chợ chiều qua đi từ lúc nào không ai hay.

Có ai từng trở về nơi cũ và lòng chợt dâng những cảm xúc khác lạ. Cuộc sống chật vật của người dân đã quá quen thuộc trong tầm mắt của kẻ đồng cảnh ngộ. Nhìn những cái cũ mà trái tim siết chặt. Nhưng cũng vui vì nó đã khác nhiều. Hiện đại hơn, chật chội hơn. Dù sao, cái cũ vẫn hiển hiện và có lẽ, nó còn mãi như một nét văn hóa, một bản sắc riêng của cái gọi là "khu tập thể".

Cánh buồm nâu
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyWed May 06, 2009 11:15 pm

Cười khúc khích cuộc sông vẫn mãi chỉ là cuộc sống đừng hỏi tại sao cuộc sống lại thế Cười ai cũng có công việc của mình có người đi bán rong thì lại có người đi đuổi rong Cười khúc khích . Trước có đi bán hàng nên hiểu cái cảm giác bị mấy thằng công an phường nó đuổi Cười khúc khích cũng điên lắm nhưng đấy là việc của nó Cười khúc khích nó cũng chẳng muốn đuổi đâu nhưng ko đuổi thì ko dc Cười khúc khích . Mình ghét nó đuổi còn nó căm đuổi mãi ko dc mình Cười khúc khích .Cuộc sống mãi là cuộc sống.................... Dù làm to hay làm nhỏ cũng đều có 2 bên đối lập thế thôi có vậy người ta mới gọi là Xã Hội Cười khúc khích


Mà chi bằng post mấy bài của thần tượng cánh buồm nâu sao Puchi ko thử viết 1 bài tản văn cho riêng mình nhỉ Phân vân mượn lời người khác sao ko tự nói ra 1 câu chuyện của riêng mình vì thần twọng mãi chỉ là thần tưọng mà thôi phải biết vượt qua thần tượng mới vui Cười khúc khích như sếp những kẻ dc coi là thần tượng là những kẻ phải vượt qua bằng mói cách còn ko ko thèm quan tâm luôn Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyThu May 07, 2009 7:56 pm

Puchi_Pucha đã viết:
Mình để nó trong Góc văn chương vì đây không phải là do mình viết, mình chỉ tìm và post lại để có thể share cho càng nhiều người càng tốt. Mình mong các bạn nếu như cũng có những truyện tương tự thì có thể post vào đây để khỏi mất công lập topic mới.

Điều này đã nói từ đầu topic, đây là topic mình post những đoạn tản văn mình tìm được, ko phải do mình viết ra. Nhưng dù sao cũng cám ơn ý tốt, nv sẽ cố gắng, trong lúc chờ đọc tản văn của nv thì đọc tạm những bài nv moi được nhé Tìm xem
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptySat May 09, 2009 8:35 pm

Cái này mình ko chắc có phải tản văn hay ko, nhưng thấy hay nên post cho mọi người coi Ok đấy

CÁI VỘI CỦA NGƯỜI MÌNH
Vương Trí Nhàn


Năm 1982, Larry Dossey, một bác sĩ người Mỹ đã đặt ra thuật ngữ “căn bệnh thời gian” để mô tả một tín điều đang ám ảnh nhiều người. Những người này thường tự nhủ: “Thời gian đang trôi đi, không còn đủ thời gian, và bạn phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa mới bắt kịp nó”.

Sau khi dẫn lại một nhận xét tổng quát như thế, Carl Honoré (tác giả cuốn Ngợi ca sống chậm - bản dịch của Nhà xuất bản Phụ nữ ) tự đặt cho mình một loạt câu hỏi: Vì sao chúng ta luôn vội vã như vậy? Đâu là nguyên nhân tâm lý? Liệu có thể - và có nên ao ước - sống chậm lại?

Những căn bệnh được tác giả miêu tả đủ loại, ăn nhanh, đi vội, sống gấp, làm việc đến kiệt sức, hưởng thụ ngoài sức tưởng tượng. Bởi ở mọi nơi mọi chỗ, chúng ta khao khát tốc độ, nên đã tự làm hỏng cuộc đời đi, ông bảo vậy. “Thời đại của sự rồ dại”, - tinh thần của khái quát đó trở đi trở lại nhiều lần trong tác phẩm.

Từ đó, ông giới thiệu một giải pháp ngược lại, đã tự phát hình thành trong thực tế và ngày càng được tin theo, đó là sẵn sàng sống chậm, cốt tìm tới sự hài hòa. Những biện pháp nêu ra, như bớt thời giờ xem ti vi, để thêm thời gian đọc sách và làm vườn hoặc đan lát... chỉ là gợi ý. Trước tiên người ta phải nhận thức được rằng cố sao cho nhanh thường đồng nghĩa với vội vàng, hời hợt nôn nóng, đặt số lượng lên trên chất lượng. Đó là thứ tư duy đã lỗi thời. Còn chậm nghĩa là thư thái cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo. Nhanh và chậm chỉ là tương đối. Cái chính là mỗi người tìm cho mình một nhịp sống hợp lý.

Từ chuyện bên Tây quay về Việt Nam, thấy chúng ta cũng đang bị cái vội cuốn đi thật. Một nhịp sống gấp gáp lôi cuốn. Gấp gáp đến liều lĩnh. Và vội vàng đến bất cẩn. Đường sá quay cuồng. Công việc cứ rối tung cả lên mà vẫn chẳng việc gì ra việc gì.

Một người bạn tôi mới đây dẫn ra nhận xét của một người dân Singapore có dịp sống ở vài thành phố lớn của ta:

- Người Việt các anh đã mất hết tính kiên nhẫn rồi hay sao? Nên biết là ngay ở Singapore, việc chờ taxi mất nửa tiếng với chúng tôi cũng là chuyện thường.

Vấn đề bây giờ chỉ còn là giải thích tại sao chúng ta lại sống vội như vậy và xem xem có phải là cái vội bộc lộ một cái gì to lớn hơn, cần phải gạt bỏ.
Tôi sống trong nghề viết văn, viết báo liên tục đã bốn chục năm nay và có dịp chứng kiến hai giai đoạn nghề nghiệp. Từ 1986 trở về trước, ở Hà Nội báo lom đom dăm bảy tờ, sách viết xong không chắc đã có giấy để in. Thế là không ai bảo ai, viết cái gì cũng đận đà chậm chạp, không thiếu nhà thơ để cả tuần tính một hai chữ trong thơ. Còn nay thì làm ăn như ăn cướp, vừa nghĩ ra cái đầu đề đã ngồi ngay vào bàn, bản thảo chưa hoàn thành (nói như ngày xưa chữ chưa ráo mực) đã giục nhà xuất bản xin phép cho in. Lúc đầu tưởng phải viết cho nhanh mới giải phóng hết được sức sáng tạo. Sau nhìn lại cái đống viết ra hổ lốn hỗn tạp - bằng chứng là bạn đọc ngày càng xa lánh - mới hiểu rằng mình đã rơi vào vòng tay của sự làm liều làm ẩu lúc nào không biết. Chậm mới hợp với trình độ của mình. Nhanh là ảo tượng giả tạo, bỏ mồi bắt bóng.

Khốn khổ có riêng nghề của bọn tôi đâu, nghề nào bây giờ chẳng vậy!
Xưa nay dân ta ít ai để ý tới chuyện cười cợt của người mình. Tới những thập niên đầu thế kỷ hai mươi, Nguyễn Văn Vĩnh mới đọc ra trong đó cả một triết lý sống. Trong bài Gì cũng cười, viết trên Đông dương tạp chí, nhà văn này giả định, “Trong cái cười của ta nhiều khi có cái vô tình độc ác: có cách láo xược khinh người; có câu chửi người ta; có nghĩa yên trí không phải nghe hết lời người ta mà đã gièm trước ý tưởng người ta, không phải nhìn kỹ việc người ta làm mà đã chê sẵn công cuộc người ta”.

Học theo Nguyễn Văn Vĩnh, tôi cũng muốn nói rằng trong sự nóng vội người đời bây giờ có cái hạn hẹp trong tầm nghĩ, chỉ thấy đời sống trước mắt mà không thấy đời sống thâm nghiêm lâu dài; có cái tự ti, biết rằng mình đã quá lạc hậu với thế giới nên phải lo truy đuổi trong tuyệt vọng; có cái hỗn loạn trong cảm giác về giá trị, từ đó tạo nên ám ảnh lấy thịt đè người, chỉ có nhanh mới hốt được của thiên hạ.

Với một số người, vẻ vội vàng mà họ biểu hiện như vậy là cả một lời tố cáo. Rằng đời sống tinh thần họ tầm thường. Rằng họ không biết mình là ai trong thế giới này. Thậm chí ở một số trường hợp vội vàng đồng nghĩa với gian manh, cố tình tạo ra tình trạng hỗn loạn để đẩy đi thứ hàng kém cỏi mình làm, cái cuộc sống vớ vẩn mình muốn áp đặt cho kẻ khác. Vội trong trường hợp này là để lấp đi cái trống rỗng, mà cũng là cái bế tắc của tình thế.
Hồi còn bao cấp, tôi thường hình dung cái vội của dân mình như người có cái xe đạp đã tàng đã cũ, cứ phải rướn cổ cò mà đạp trên con đường quê gồ ghề. Còn ngày nay thường đến với tôi là hình ảnh những người chạy xe gắn máy rồ ga bóp còi inh ỏi, đưa xe lên cả vỉa hè, nhưng chẳng để làm gì ngoài việc lăn từ đám tắc đường này sang đám tắc đường khác. Mà cả thành phố thì trì trệ ì ạch, dấu hiệu còn lại của thời buổi kinh tế thị trường chỉ là một sự nhốn nháo.
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptySat May 09, 2009 9:49 pm

Nhớ ko nhầm bài này có trong tập sách " người Việt những thói hư tật xấu" 1 tập sách rất hay về con người VN xưa và nay Cười khúc khích có điều kiên mọi người nên đọc để hiểu về người VN mình Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptySun May 10, 2009 5:12 pm

Cái này mọi người đọc thử xem, lấy cảm hứng từ lời tâm sự của 1 người Chiên xào

Câu trả lời

Ánh nắng cuối ngày buông rơi qua ô cửa sổ, hờ hững trải mình trên sàn nhà đầy bụi đất. Ngoài trời gió lồng lộng, lùa cho những chiếc lá lay động theo vũ điệu của riêng mình.

Vậy là sắp hết một ngày.

Đứa trẻ ngồi lặng lẽ một mình, tận hưởng sự tĩnh mịch đang len lỏi trong tim, bỏ mặc cái thế giới ồn ã và hối hả bên ngoài với xe cộ, tiếng còi inh ỏi, tiếng càu nhàu và cãi vã không ngớt. Ở đây, trong căn phòng chỉ có một mình, nó cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự bình thản, và, có lẽ là cả yên bình. Những con chim bay qua lại, hót líu lo, những ngọn gió hiền hòa, những tán cây xanh rì, tất cả những sự vật đó, khung cảnh này, không biết từ lúc nào đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống của nó. Cái cây kia to quá. Nó đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, liệu nó có trăm tuổi giống như ngôi trường này không? Hay nó chỉ là một cái cây mới được trồng lên? Cả dãy nhà kia nữa, trên các bức tường đều đã có những mảng rêu bám cả rồi. Không biết nó được xây từ bao giờ, nhưng có lẽ cái dãy nhà ấy lớn tuổi hơn nó đấy, đứa trẻ nghĩ thế. Và nó tin là thế. Đối với nó chỉ cần thế là đủ.

Nhưng đôi lúc nó tự hỏi

rằng liệu có thật nó chỉ cần thế?

rằng liệu sự yên bình này có thật là điều nó mong chờ?

rằng liệu nơi này có chấp nhận nó một cách dễ dàng như vẻ ngoài hiền hòa cổ kính này không?

Tiếng còi lanh lảnh vọng từ ngoài sân trường vào cắt đứt những câu hỏi, kéo đứa trẻ ra khỏi thế giới của bản thân. Đeo lại earphone, nó bước ra khỏi căn phòng, thả mình vào cơn gió và điệu nhảy của những chiếc lá. Nó chợt nhớ về một câu nói mà nó không nhớ rằng đã nghe từ ai

Hãy biết lắng nghe bản thân, nhưng đừng lắng nghe những gì đang chạy qua đầu bạn. bạn sẽ nhận ra rằng, mình đã biết tất cả những thứ cần biết và cả những thứ không cần biết.

Khẽ nheo mắt vì chói nắng, đứa trẻ mỉm cười, cho riêng nó chứ không cho ai. Nó biết rằng, rồi một ngày nào đó, nó sẽ tự tìm được câu trả lời cho bản thân, và điều đó khiến nó hài lòng. Rồi nó quay đi, hướng về phía cổng trường, nó nhận ra nó cũng đã quên mất sự lắng nghe, tiếng ve.

Ừ phải rồi, mai là bắt đầu kì nghỉ hè, và nó sẽ đi tìm câu trả lời.

Đúng không?

Lá


Được sửa bởi Puchi_Pucha ngày Fri May 15, 2009 8:26 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptySun May 10, 2009 9:07 pm

đơn giản nhưng sâu lắng , hay Cười khúc khích Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
so1
Thầy thủ công - Lv2
Thầy thủ công - Lv2
so1


Nam
Tổng số bài gửi : 242
Điểm tích cực : 375
Age : 40
Sở thích : xep giay
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 03/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyWed May 13, 2009 12:45 pm

good Mình yêu bạn
Về Đầu Trang Go down
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyThu May 14, 2009 6:47 pm

Có một cô bé lần đầu tiên biết đến Kính Vạn Hoa vào năm lớp hai.
Cô bé đồng ý nhổ hai cái răng sữa chưa lung lay hẳn để được mẹ mua cho cái Kính Vạn Hoa ở cổng bệnh viện.
Cô bé thích Kính Vạn Hoa từ ấy.
Say sưa ngắm những hoa văn đẹp lung linh, mà mỗi lần lắc nhẹ lại đổi thay, không lần nào giống lần nào.
Nhưng rồi cũng như tất cả các đồ chơi khác của cô bé, Kính Vạn Hoa cũng bị cô bé tháo ra... Cô bé muốn xem bên trong Kính thế nào...
Và tất nhiên, chiếc Kính Vạn Hoa đầu tiên cũng chóng tan tác (cô bé mới 7 tuổi mà)
***
Nhắc đến Kính Vạn Hoa người ta hay nghĩ đến một bộ truyện của Nguyễn Nhật Ánh hơn là một thứ đồ chơi xinh đẹp.
Cô bé cũng đọc bộ truyện ấy, vào năm lớp 8.
Bộ truyện ấy thực sự hay, thực sự cuốn hút cô bé, cũng như chiếc Kính Vạn Hoa kia với trăm vẻ ngàn sắc.
***
Lúc bấy giờ, cô bé muốn tìm mua một chiếc Kính Vạn Hoa.
Cô bé đã hiểu nguyên lý của nó. Nhưng cô bé muốn lại được nhìn vào ống kính nhỏ, nhìn những bông hoa đẹp tuyệt vời.
Thật kỳ lạ, cô bé tìm khắp nơi không thấy. Cô bé tìm ở các hàng đồ chơi, nhưng không nơi nào có cả. Cô bé cất công đi lên Hàng Mã mà không tìm được. Có những bác bán hàng còn nhớ món đồ, lắc đầu bảo: "Bây giờ không còn thứ đó nữa rồi!"
Cô bé không ngừng tìm kiếm mà vẫn không thấy...
***
Vào dịp sinh nhật thứ 16, cô bé nhận đc từ một Người Bạn một món quà có hình dạng rất lạ. Hai cái ống.
Lắc nhẹ nghe tiếng lạo xạo, cô bé ngỡ ngàng... Phải chăng là Kính Vạn Hoa?...
Không thể nào, mình đã tìm khắp nới rồi mà!
Nhưng thật bất ngờ, khi bóc ra thì đúng là Kính Vạn Hoa.
Hai chiếc Kính Vạn Hoa nhỏ xinh xắn đang nằm gọn trong bàn tay cô bé.
Tại sao lại là hai???
***
Cô bé đã quên mất một việc.
Ngay tối hôm sinh nhật, cô bé đã lấy một trong hai chiếc Kính Vạn Hoa ra và... tháo rời nó!
Vì vẫn là cô bé ngày nào thôi, luôn tháo tung mọi thứ đồ chơi ra!
Lúc ấy, cô bé mới nhận ra...
Trong một lần nói chuyện với Người Bạn, cô bé đã kể về Kính Vạn Hoa, kể về lần đi nhổ răng. "Nếu bây giờ tìm mua được Kính Vạn Hoa, tớ sẽ mua hai cái. Thể nào rồi tớ cũng sẽ tháo tung một cái ra, thì vẫn còn một cái nguyên vẹn..."
Cô bé mỉm cười...

Và lại có một cô bé đi tìm những cái cúc nhỏ, những mảnh nhựa nhiều màu gãy ra từ đồ chơi, hay một viên sỏi nhỏ lấp lánh.
Và lại có một cô bé say mê nhìn vào Kính Vạn Hoa để thấy chiếc cúc, mảnh nhựa hay viên sỏi kia kết thành những hình đẹp lung linh như một giấc mơ thời nào...
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyThu May 14, 2009 6:53 pm

tình bạn Cười khúc khích cả đời mấy ai tìm dc tri kỉ của mình Cười khúc khích có 1 người bạn tri kỉ còn hơn vạn ngưòi quen biết Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyThu May 14, 2009 7:00 pm

Lâu lắm mới gặp sếp à nha, theo lệnh sếp nv đã thử viết 1 bài tản văn rồi đấy Tìm xem

Sếp thấy sao? Tao ko nghe

Mình thích truyện về kính vạn hoa này kinh hồn, rất sâu sắc, nhưng mà mình chả nhớ hình thù cái kính nó như thế nào nữa, bao nhiêu năm rồi mình ko thấy nó nữa nhỉ? Thích quá
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyThu May 14, 2009 7:08 pm

Puchi_Pucha đã viết:
Lâu lắm mới gặp sếp à nha, theo lệnh sếp nv đã thử viết 1 bài tản văn rồi đấy Tìm xem

Sếp thấy sao? Tao ko nghe

Mình thích truyện về kính vạn hoa này kinh hồn, rất sâu sắc, nhưng mà mình chả nhớ hình thù cái kính nó như thế nào nữa, bao nhiêu năm rồi mình ko thấy nó nữa nhỉ? Thích quá
truyện viết dc đó Cười khúc khích phải vậy chớ Cười khúc khích đâu thể thua người khác dc ha Cười khúc khích người ta làm j khiến mình ngưỡng mộ mình cũng phải làm dc Cười khúc khích có điều sếp ko có kính vạn hoa gưỉư cho nv đâu Cười khúc khích đừng kì vọng Chế giễu vì sếp chỉ có mỗi giấy thôi ko có kính Chế giễu
p/s: kính vạn hoa là 1 ống kính dài hình lục lăng, có 1 đầu dùng để nhìn vào .Khi nhìn vào sẽ thấy những hình thù khác nhau do người chế tạo cố ý xếp vào ở các góc kính lục lăng .Nếu vừa nhìn vào vừa quay quay cái ống thì sẽ rất đẹp Cười khúc khích Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyFri May 15, 2009 8:29 pm

Được mà ko thèm thanks cho 1 cái à Chết đi con

Lặng lẽ


Cô bước đi trong buổi chiều. Con đường dài ngả vàng theo sắc lá và nắng chiếu xiên. Tuy cây cối vẫn còn xanh tươi màu sự sống, nhưng có những nơi đã hóa màu úa tàn.

Mặt hồ kia rất rộng. Những đợt sóng trên mặt hồ cứ theo gió mà vùng vẫy, mà đưa đẩy những con thuyền đi đến nơi đâu.

Con đường kia rất dài. Cô bước đi giữa rừng lá xào xạc hắt hiu. Con đường dài không có ngã rẽ, không có điểm dừng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà nặng nhọc.

Hai bên đường có những hàng ghế vắng bóng người. Chúng nối tiếp nhau trên con đường ấy. Lạnh lẽo và cũ kĩ.

Mây trên trời rất xanh. Những đám mây luôn thay đổi vị trí của chúng theo làn gió. Chẳng có gì là cố định cả, dù chỉ một phút yên bình.

Nắng nhạt màu dần theo sự di chuyển của mặt trời. Gió vẫn tiếp tục thổi, vi vu, vi vu, thi thoảng pha chút hơi lạnh của mùa về.

Bóng người con gái cũng khuất dần trong lặng lẽ ...

Cánh buồm nâu
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyFri May 15, 2009 10:47 pm

đọc xong phảng phất buồn , buồn của sự cô độc, buồn của cái không khí cuối thu ảm đạm và lạnh lẽo (dù rằng bây giờ mới đầu hè nóng ngất cần câu Chế giễu )
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyMon May 18, 2009 7:41 pm

Bài này của 1 chị cựu hs CNN, chị ý cũng là tác giả "Kính vạn hoa" ở trên, mình hâm mộ chị ý tương đương với Cánh buồm nâu Chiên xào

Thuở nhỏ nhà tôi ở gần một đường tàu. Gọi là gần nhưng thực ra cũng xa lắm, xa tới nỗi tiếng tàu chẳng bao giờ vọng tới nhà tôi. Chỉ nhớ rằng, cứ đi chơi là lại phải qua đường tàu ấy. Cô bé nhỏ xíu 3 tuổi tròn mắt hỏi bố mẹ những câu hỏi đầu tiên về những chuyến tàu...
Dạo ấy ở nước ngoài, cứ đi chơi xa thì đi bằng tàu điện. Lên 6 tuổi, lần đầu đi tàu hoả, thấy lạ lắm. Một khung cảnh nhỏ xinh xinh bên ngoài cửa sổ, một toa tàu lạ tiếng bánh ầm ầm dưới chân. "Mẹ ơi bao giờ thì tàu đi từ Đức sang Pháp? Chỗ giữa hai nước nó thế nào hả mẹ?" Chẳng nhớ bố mẹ tôi trả lời thế nào nữa, chỉ nhớ rằng tôi đã cố thức đến đêm để xem "chỗ giữa hai nước". Rồi ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy mình đã ở Pháp rồi! Ấn tượng về lần đi đi tàu hoả đầu tiên là giấc mơ có tiếng bánh xe...
Lớn lên về nước rồi thì chẳng ở gần đường tàu nữa, thỉnh thoảng mới có dịp đi ngang qua đường tàu. Đường về quê cắt qua đường tàu, nhưng chẳng mấy khi được gặp những chuyến tàu. Thế mà, chẳng hiểu sao rồi vẫn có một niềm yêu thích kỳ lạ với những chuyến tàu hoả dài ầm ĩ, đầu tàu đầy khói ấy.
Nhiều năm trôi qua, vẫn không bỏ thói quen, mỗi khi thấy tàu chạy qua lại tìm cách đếm số toa tàu, tưởng tượng bên trong tàu có gì. Những chuyến tàu vào Nam ra Bắc, những chuyến tàu xuôi ngược ngược xuôi. Tàu nào chở những người yêu nhau đang đến với nhau, tàu nào chở đứa con vội về thăm người cha hấp hối trên giường bệnh, không đủ tiền đi máy bay, ruột thắt lại chỉ sợ mình về muộn? Tàu nào chở những em nhỏ đang vui đùa, tàu nào chở những người đang ngồi lặng lẽ khóc? Tàu nào chở những cánh thư, những món quà nối hai bờ thương yêu?
***
Bạn tôi nhà ở gần đường tàu, mỗi ngày tàu qua lại cả chục bận. Tiếng tàu hoả ù ù trong điện thoại. Tôi áp tai vào máy điện thoại, lặng nghe và nhận ra... Bạn ấy thuộc giờ tàu chạy, dĩ nhiên rồi, bao nhiêu năm nghe tiếng những đoàn tàu qua lại. Bạn ấy kể, những chuyến tàu hay chạy về đêm, lăn bánh ầm ầm ngoài khung cửa. Nghe kể, tôi thốt lên: "Thích nhỉ!" Bạn ấy cười: "Thích gì, ầm lắm! Nhưng rồi cũng quen đi, tàu chạy đêm mà chẳng bị thức giấc." Ừ nhỉ, nếu nhà tôi ở gần đường tàu đến thế, liệu tôi có còn thường đếm những toa tàu không, liệu tôi có còn ngồi mộng mơ về những chuyến tàu? Hay tôi sẽ trách bởi khói, bụi, và tiếng ồn? Những giấc ngủ có tiếng tàu chạy liệu có đẹp và khẽ rung rinh? Tôi sợ rằng, khi đã ở quá gần những chuyến tàu ấy, tôi chẳng còn yêu chúng được nữa... Con người vẫn vậy, khi điều gì đó đã trở nên quen thuộc, thì thật khó mà nhận ra ý nghĩa của nó...
Những chuyến tàu vẫn chạy, đi rồi lại về, về rồi lại đi. Và con người ta cũng cứ hối hả đi miết. Nhưng chẳng phải ai cũng biết mình đang đi về đâu, đang tìm kiếm cái gì. Tôi vẫn nhớ có một đoạn trong truyện "Hoàng tử bé":
"- Họ chẳng đuổi theo cái gì hết – người bẻ ghi nói – họ ngủ gật hoặc ngồi ngáp vặt trong đó. Chỉ có những đứa trẻ là dán mũi vào cửa kính thôi.
- Chỉ có những đứa trẻ là biết mình tìm cái gì – ông hoàng nhỏ nói – chúng mất thì giờ vì một con búp bê bằng giẻ rách, và con búp bê ấy trở nên quan trọng lắm, ai lấy đi của chúng, chúng sẽ khóc…
- Chúng thật may mắn..."

***
Những chuyến tàu, xuôi ngược, ngược xuôi, chở người từ nơi này đến nơi khác. Nhưng có mấy ai dành cho những chuyến tàu ấy một tình cảm, để ngồi trên tàu và lặng lẽ thưởng thức, yêu con đường mình đang đi chứ không phải chỉ nhắm tới một bến đỗ cuối cùng...?

Tôi, xin làm một người như thế...
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyMon May 18, 2009 7:51 pm

tui cũng khoái tàu lắm Cười khúc khích nhất là nhìn mấy cái đầu máy hơi nc là thích mê đi rồi Cười khúc khích sau này có điều kiên phải làm 1 chuyén du lich xuyên Việt bằng tàu mới dc
Cười khúc khích mà đi 1 mình nó mới khoái Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyTue May 19, 2009 10:16 pm

______________________________________

Những cơn gió mùa đông đã ùa về mang theo cái se se lạnh của đất trời. Và gió cuốn những chiếc lá xa cây. Vậy là lá lại về với đất.

Nếu như những loài cây khác, em đã cao lớn lên và chắc giờ này những chiếc lá xanh của em cũng đã xa cành.

Chẳng một ai để ý tới em. Em cứ lặng lẽ sống cuộc sống của riêng mình, lặng lẽ làm đẹp cho cuộc đời. Em làm đẹp theo cách của riêng em, cũng rất âm thầm và giản dị.

Người ta gọi em là "Cỏ dại". Cái tên quá đỗi bình thường và có thể với một vài người, đó là một cái tên xấu xí. Người ta ghét bỏ em, chỉ tìm cách nhổ bỏ em khỏi khoảnh đất của mình. Em đau. Nhưng em không hề oán trách họ. Em sẽ đến một nơi rất xa, để bắt đầu một cuộc sống mới, để mỉm cười với mặt trời mỗi sớm mai ....

Nhưng cuộc sống sẽ ra sao nếu thiếu em ?

Em không cao lớn, không có nhiều cành cây, không có những tán lá xòe rộng như tùng, như bách. Em mảnh dẻ, bé nhỏ và tưởng chừng như là yếu ớt. Nhưng không, em rất kiên cường . Bốn mùa trong năm em đều xanh tươi. Mưa gió, bão bùng cũng không thể khiến em gục ngã. Dù bị con người bổ bỏ, dẫm đạp, em cũng vẫn vươn lên , vẫn trẻ trung tràn đầy sức sống. Em sống vô tư và hồn nhiên, không đắn đo, không suy nghĩ. Em tinh nghịch, đùa vui mãi, đi xa tít tắp tới chân trời. Những khoảnh đất đã thôi không còn một màu xám buồn, bởi đã có em xanh tươilàm bạn, đem đến cho đất sức sống em tràn trề. Có ai ngờ đâu, một loài thảo mộc bé nhỏ lại có sức sống mãnh liệt đến thế ?

Em sinh ra, không hương, không sắc. Em không có dáng thanh tao, nhã nhặn như đào, như mai, lại càng không kiêu sa, quyến rũ như hồng, như huệ .... Nhưng em lại có một hương thơm rất riêng. Em thơm mát, em dịu dàng, em gửi hương của mình cho những con người đang ốm đau, buồn phiền. Hương thơm của em sẽ phần nào giúp họ trở nên phấn chấn hơn ...

Em sinh ra, không phải để ở trong chậu kiểng, không phải để được cắt tỉa, chăm bón kỹ lưỡng. Em sinh ra để sống tự do , để lặng lẽ cống hiến cho đời hương sắc của em. Còn gì đẹp hơn những cánh đồng cỏ trải dài tít tầm mắt. Sức sống em tràn trề, mạnh mẽ nên không phải chăm bón. Em đẹp giản dị nên không phải cắt tỉa, trang điểm. Còn hạnh phúc nào hơn được sống tự do, sống với những gì mình có ....

Hạnh phúc đến từ những điều bình dị ....

Hãy cứ sống đi em, và đừng quan tâm xem mọi người nghĩ gì về mình. Quan trọng là em cảm thấy mình hạnh phúc, thực sự hạnh phúc ...

Gió sẽ lại tìm em suốt dọc các triền đê. Nắng sẽ lại gọi em để trêu đùa, ríu rít ...

Và tôi sẽ tìm em, để thấy khoảnh khắc bình yên của tâm hồn ...
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn EmptyTue May 19, 2009 10:38 pm

cỏ dại đi dến đâu cũng gặp từ những vùng băng tuyết quanh năm đến những hoang mạc cát trắng .nó vẫn sống vẫn tồn tại vẫn phát triển . Cỏ dại thật nhỏ bé nhưng sức sống thật mãnh liệt .Nó tồn tại như để tự khẳng định mình để nói với tất cả răng:" hãy nhìn vào tôi, dù nhỏ bé tôi vẫn sống vẫn tự khẳng định mình và cố gắng vươn lên dù khó khăn vất vả" . Truyện này nghe hay lắm đó nv Cười khúc khích Cười khúc khích thank cho cái Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Sponsored content





Tản văn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản văn   Tản văn Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Tản văn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Lời hay Ý đẹp - Literature :: Góc văn chương - For literatures-
Chuyển đến