1 Nỗi buồn ùa về trong tâm trí.
Bởi tại mưa…ta lại nghĩ đến người
Bởi mưa nên …ta ngòi bên khói thuốc
Bởi 1 người…đã quay bước…quên ta
…
Con phố quen…bỗng xa lạ ánh đèn
Nỗi buồn cứ lỏi len…ca fe đắng.
Những lúc mưa … vẫn ta ngồi trầm mặc
Nhớ 1 người…ta góp nhặt đau thương.
…
Kìa con đường… bỗng chợt mờ vì sương
Hay mờ vì tương tư…vì khói trắng.
Điếu thuốc tàn …ly ca fe đắng…mặn…
Con đường mờ …bởi ...đôi mắt đẫm sương…
…
Ta đã cố xây 1 giấc mơ thường.
Có vô thường khi chỉ là nước mắt???
Người ngoảnh mặt…trai tim ng` đá sắt.
Ta..."bình thường"…trái tim vẫn yêu thương.