Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Chào mừng bạn đã đến với Bàn Tay Diệu Kỳ - 1 góc hoạt động nho nhỏ cho các TEEN cùng nhau nghiên cứu, trao đổi về các lĩnh vực nghệ thuật. Chúng tôi rất vui khi bạn - Khách viếng thăm đang online trên diễn đàn. Chúc bạn có những phút giây thật vui vẻ!
Latest topics
» Hộp mực máy in trắng đen Canon tại TPHCM
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby diemchau Thu Jan 05, 2017 10:19 am

» Thắc mắc cần giải thích
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby RockyMadio Wed Sep 23, 2015 3:44 am

» Cho quá khứ một cơ hội
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby giatour Mon May 18, 2015 4:29 pm

» Yêu xa, rất cần một tin nhắn …
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby giatour Mon May 04, 2015 2:30 pm

» Nụ cười của mẹ
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby trochoivui Sat Apr 18, 2015 5:10 pm

» Đời còn nhiều nắng gió con à!
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby trochoivui Mon Apr 13, 2015 5:01 pm

» Ngày nghỉ của đàn ông
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby giatour Fri Apr 03, 2015 5:07 pm

» Mỗi ngày là một ngày đặc biệt
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby giatour Mon Mar 30, 2015 4:55 pm

» Viết về nỗi sợ
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby giatour Fri Mar 13, 2015 5:00 pm

» [Truyện ngắn ] LÒNG ÁI QUỐC
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Emptyby giatour Tue Mar 10, 2015 5:12 pm

(¯`°•...-» Thông báo«-...•*¯)
Chào mừng đã đến với diễn đàn Bàn Tay Diệu Kỳ.

Bạn chưa đăng kí (hoặc chưa đăng nhập) nên quyền lợi của bạn sẽ bị hạn chế. Việc đăng kí làm thành viên hoàn toàn miễn phí,sau khi đăng kí bạn có thể post bài, tham gia thảo luận, liên lạc với các thành viên khác qua hệ thống tin nhắn riêng, yêu cầu mở Fanclub...và rất nhiều quyền lợi khác. Thủ tục đăng kí rất nhanh chóng và đơn giản, hãy Đăng Kí Làm Thành Viên

Nếu bạn quên mật khẩu, xin nhấn vào đây.

Nếu bạn gặp trục trặc trong vấn đề đăng kí hoặc không thể đăng nhập, hãy liên hệ với chúng tôi.
Top posters
RockyMadio (1203)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
ngoducanh (1049)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
Cute Sky (870)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
Thuytien (469)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
lyn93 (409)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
cokiemhon (311)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
so1 (242)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
Kinou (191)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
:::Be B0n::: (174)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 
dorere (147)
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_lcapNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Voting_barNhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Vote_rcap 

 

 Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể

Go down 
+2
ngoducanh
Kinou
6 posters
Tác giảThông điệp
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyFri May 01, 2009 3:41 pm

Dạo này tớ đang đọc 1 quyển truyện rất hay,là Nhóc Nicolas:Những chuyện chưa bao giờ kể.

Chưa đọc hết nên tớ cũng chả biết nhận xét thế nào cả,các bạn có thích tìm hiểu thì đi mua hay đi mượn mà đọc

Hôm nay dở hơi mát giời tớ ngồi type ra đây cho các bạn đọc thử 1 truyện mà tớ thấy thích nhất

Cam đoan với các bạn là truyện này đọc rất dễ thương và ngồ ngộ,luôn
có những cái kết không đặc biệt cho lắm,nhưng luôn làm người khác bất
ngờ và ngạc nhiên 1 cách nhẹ nhàng



Pháo đài

Chiều Chủ nhật,hai thằng Clotaire và Alceste đến nhà tôi
chơi. CLotaire mang theo các chú lính chì còn Alceste đem tới 1 quả bóng
đá mà nó đã bị tịch thu có tới tận cuối học kỳ vừa rồi, với cả 4 miếng
bánh kẹp mứt nữa. Alceste mang theo bánh mì mứt cho riêng nó, để có thể
cầm cự cho tới bữa chiều.


Vì trời rất đẹp và có hàng đống nắng, nên bố đã cho phép chúng tôi có
thể chơi ở ngoài vườn, nhưng bố bảo bố rất mệt, bố muốn nghỉ ngơi, vì thế
chúng tôi không được quấy rầy bố. Rồi bố ngả người nằm vào chiếc ghế dài
trước rặng thu hải đường, tay cầm 1 tờ báo.


Tôi hỏi xin bố cho tôi lấy những cái hộp bìa các tông cũ để trong nhà kho.

-Để làm gì? bố hỏi tôi.

-Để xây 1 pháo đài, để có thể cho hội lính của Clotaire vào trong đó, tôi giải thích.

-Cũng được, bố nói. Nhưng ko đc làm ồn và cũng ko được bày bừa ra nhé.

Tôi liền đi lấy những chiếc hộp, và trong khi bố đọc báo, chúng tôi đặt chồng những chiếc hộp lên nhau.

-Này mấy đứa, bố bảo, pháo đài của mấy đứa trông chả đẹp gì cả.

-Không sao, tôi nói, cứ giả vờ như thế cũng được.

-Có lẽ mấy đứa nên làm thêm cửa ra vào và cửa sổ, bố nói.

Alceste lúng búng nói 1 câu gì đó nhưng miệng nó vẫn còn đầy vì đang nhai dở miếng bánh thứ 2.

-Cháu nói gì thế? bố hỏi.

-Nó bảo: bác bảo chúng cháu fải làm cửa sổ bằng cái gì bây giờ? Clotaire giải thích, và Alceste gật đầu bảo đúng

-Bác tự hỏi nếu ko có cháu ở đây thì làm sao mọi người có thể hiểu
được Alceste muốn nói gì, bố nói đùa. Dù sao đi nữa, để làm cửa ra vào và
cửa sổ thì rất đơn giản thôi. Nicolas! Con vào nói với mẹ cho con mượn
cái kéo. Con cứ bảo mẹ là bố sai con đi mượn mẹ.


Tôi chạy vào nhà tìm mẹ và mẹ đưa kéo cho tôi, nhưng mẹ bảo tôi phải cẩn thận đừng để bị thương.

-Mẹ nói đúng đấy, bố bảo khi tôi quay ra vườn, để đấy bố làm cho.

Thế là bố đứng lên khỏi chiếc ghế dài và với lấy cái hộp to nhất, rồi
bố dùng kéo khoét 1 cái cửa ra vào và những cửa sổ. Thật là tuyệt.


-Đấy, bố nói, như thế có phải đẹp hơn không? Bây giờ chúng ta sẽ dùng những cái hộp khác làm thành những ngọn tháp.

Và bố dùng kéo cắt ra 1 miếng bìa từ 1 chiếc hộp khác, rồi bỗng nhiên
bố kêu lên 1 tiếng. Bố đưa ngón tay lên miệng mút, nhưng bố ko cho tôi
gọi mẹ để mẹ băng vết thương cho bố. Bố buộc 1 chiếc khăn mùi soa quanh
ngón tay rồi lại làm tiếp. Bố có vẻ rất thích công việc đang làm.

-Nicolas, bố bảo tôi, chạy đi lấy cho bố lọ hồ trong ngăn kéo bàn làm việc của bố!

Tôi mang hồ lại, và bố cuộn tròn những miếng bìa và lấy hồ dán lại, đúng là trông giống như những ngọn tháp.

-Tuyệt vời, bố nói, Giờ chúng ta sẽ gắn mỗi góc 1 một ngọn
tháp... Thế.. Này. Alceste, cháu không được lấy tay dính đầy mứt sờ vào các
ngọn tháp như thế chứ!


Rồi Alceste lại nói cái gì đó, nhưng tôi chẳng biết nó nói gì vì
Clotaire ko chịu nhắc lại. Nhưng dù thế nào thì bố cũng chẳng để ý, vì bố
còn đang bận làm sao cho những ngọn tháp có thể đứng vững, song chẳng dễ
chút nào. Bố bắt đầu bị nóng! Mặt bố đầm đìa mồ hôi.


-Mấy đứa biết bây giờ phải làm gì nữa không? Bố nói. Chúng ta còn
fải khoét lỗ châu mai nữa,nếu ko thì trông sẽ chẳng giống pháo đài thật.


Rồi bố dùng 1 cây bút chì đánh dấu những lỗ châu mai rồi bắt đầu vừa
dùng kéo khoét lỗ vừa thè lưỡi ra. Pháo đài đúng là trông tuyệt đẹp!


-Nicolas, bố nói, ở trong ngăn kéo thứ 2 bên trái tủ có 1 ít giấy, con
chạy đi lấy cho bố và mang cả bút chì màu của con ra đây nhé.


Khi tôi quay lại vườn, bố đã ngồi bệt ra đấ, đối diện với pháo đài, chăm
chú làm việc, còn Clotaire và Alceste thì ngồi trong chiếc ghế dài để
xem.


-Chúng ta sẽ lấy giấy làm mái nhọn trên những ngọn tháp, bố giải
thích, và làm cả những vọng gác bằng giấy nữa.Rồi chúng ta sẽ tô màu lên
tất cả mọi thứ...


-Con bắt đầu tô được chưa? tôi hỏi.

-Không, bố nói. Tốt nhất là để bố làm cho. Chắc mấy đứa muốn có 1 pháo
đài trông giống như thật chứ. Bố sẽ bảo khi nào mấy đứa có thể giúp
được. Đây! Thử đi tìm cho bố 1 cành cây để làm cột cờ.


Khi chúng tôi đưa cho bố 1 cành cây nhỏ, bố liền cắt 1 mẩu giấy
vuông,dán vào cành cây và giải thích với chúng tôi rằng đó là cờ, rồi bố
tô lên đó màu xanh da trời và màu đỏ,ở giữa là màu trắng,giống như tất
cả những là cờ khác, đúng là trông rất đẹp.


-Alceste đang hỏi pháo đài đã xong chưa ạ, Clotaire nói.

-Cháu trả lời cậu ấy là vẫn chưa, bố nói, Một công việc muốn làm tốt
thì phải mất thời gian. Mấy đứa phải học cách ko làm việc cẩu thả.Thay vì
quấy rầy bác, các cháu hãy quan sát kỹ xem bác làm như thế, để lần sau
các cháu còn biết cách làm.


Thế rồi tiếng mẹ gọi từ cửa vọng ra:

-Bữa chiều đã sẵn sàng! Vào bàn thôi!

-Nào, bọn mình đi thôi! Alceste nói, mặc dù nó vừa mới ăn xong chiếc bánh kẹp mứt.

Rồi chúng tôi chạy vào nhà, bố hét to bảo chúng tôi phải cẩn thận, vì
suýt nữa thì Clotaire làm đổ 1 ngọn tháp, rằng thật ko thể tin được là
chúng tôi lại có thể cẩu thả đến vậy.


Khi chúng tôi vào đến phòng ăn, mẹ tôi lại bảo tôi ra nói với bố vào
ăn cùng chúng tôi, nhưng khi ra đến vườn, bố lại bảo tôi nói với mẹ rằng
bố sẽ không uống trà, bố đang rất bận, và khi nào làm xong bố sẽ vào.


Mẹ đã dọn sẵn cho chúng tôi 1 bữa chiều ngon tuyệt: có sô cô la, bánh
xốp và mứt dâu, Alceste rất thích thú vì nó thích món mứt dâu hơn tất cả
các loại mứt khác. Trong lúc ăn, chúng tôi nhìn thấy bố đi vào rất nhiều
lần, lúc thì lấy chỉ và kim, lúc thì lấy thêm 1 lọ hồ nữa, rồi mực đen và
1 con dao bếp nhỏ rất sắc.


Sau bữa chiều, tôi dẫn các bạn lên phòng tôi để chỉ cho các cậu ấy
xem những chiếc ô tô nhỏ mà tôi vừa mới được mua, và chúng tôi đang mải
cho xe chạy qua đua từ bàn học tới giường thì bố bước vào. Cái áo sơ mi
của bố dính đầy vết bẩn, 1 vết mực trên má, 2 ngón tay quấn băng, và bố
lấy cánh tay để lau mồ hôi.


-Đi nào, mấy đứa, pháo đài đã xong rồi đấy, bố nói.

-Pháo đài nào cơ ạ?Clotaire hỏi.

-Mày quên à, tôi đáp, pháo đài ý!

-Ờ nhỉ,còn pháo đài nữa!

Thế là chúng tôi chạy theo bố, bố bảo rồi chúng tôi sẽ thấy pháo đài
của bố tuyệt vời như thế nào, rằng chúng tôi chưa bao giờ được thấy 1 pháo
đài nào đẹp như thế rồi thì chúng tôi tha hồ mà chơi. Khi đi ngang qua phòng ăn,bố liền gọi cả mẹ cùng ra xem.


Quả đúng là pháo đài trông rất tuyệt. Trông nó giống như 1 pháo đài
thực sự, y như những pháo đài vẫn được bầy trong tủ kính các cửa hàng đồ
chơi. Có 1 cột cờ với 1 lá cờ, 1 cây cầu rút trông giống như những bộ phim
kỵ sỹ chiếu trên vô tuyến, và bố đã để các chú lính của Clotaire lên
trên vọng gác trông cứ như là chúng đang đứng gác. Trông bố có vẻ rất tự
hào, bố đứng vòng tay quàng qua vai mẹ. Bố cười rạng rỡ, mẹ cũng cười khi
nhìn thấy bố cười, còn tôi thì rất sung sướng, khi thấy cả bố lẫn mẹ cùng
cười.


-Tốt rồi, bố nói, bố nghĩ là bố đã hoàn thành tốt công việc,đúng ko? Bố
xứng đáng được nghỉ ngơi, giờ thì bố sẽ ra nằm trên chiếc ghế dài của
bố, còn mấy đứa thì có thể chơi với pháo đài đẹp đẽ của mấy đứa được rồi.


-Tuyệt vời! Clotaire nói. Alceste,mang quả bóng đến đây!

-Quả bóng à? Bố hỏi.

-Xung phong! tôi gào lên.

-Bắt đầu ném bom! Alceste hét

Rồi bình! bình! bình! chỉ sau 3 cú ném bóng và vài cú đá chân,chúng tôi đã phá tan pháo đài,và chúng tôi thắng trận!
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyFri May 01, 2009 9:29 pm

kì công của người cha chỉ còn là 1 đống đổ nát 1 cái kết hụt hẫng đầy bất ngờ Ẻo lả Ẻo lả Ẻo lả
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
:::Be B0n:::
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
:::Be B0n:::


Nữ
Tổng số bài gửi : 174
Điểm tích cực : 292
Age : 29
Đến từ : Vjet Trj
Sở thích : Au, chat
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 13/03/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptySat May 02, 2009 5:38 pm

Ngoducanh and Puchi_Pucha là bạn của nhau ah! Hem hỉu
Về Đầu Trang Go down
https://bantaydieuky.forumvi.com/
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptySat May 02, 2009 9:45 pm

:::Be B0n::: đã viết:
Ngoducanh and Puchi_Pucha là bạn của nhau ah! Hem hỉu
cứ coi như em tui cũng dc Cười khúc khích Cười khúc khích Cười khúc khích Cười khúc khích
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptySun May 03, 2009 10:10 am

Bài học về đồ vật

-Ngày mai, cô giáo nói với chúng tôi, lớp ta sẽ có một bài học rất đặc biệt về đồ vật ; mỗi em sẽ mang đến một thứ gì đó, ví dụ một đồ kỉ niệm từ chuyến đi nghỉ. Chúng ta sẽ nhận xét và nghiên cứu mỗi đồ vật, từng em một sẽ giải thích cho cả lớp nguồn gốc và những kỉ niệm gắn với đồ vật đó. Bài học ngày mai sẽ vừa là một bài học về đồ vật, vừa là một giờ học địa lý và cũng giúp các em tập làm văn.
-Nhưng thưa cô em nên mang đồ vật gì đến lớp ạ ? Clotaire hỏi.
-Cô đã nói với lớp rồi, Clotaire, cô giáo trả lời. Một đồ vật thú vị nào đó với những câu chuyện gắn với nó. Các em biết không, vài năm trước đây, một học trò của cô đã mang đến một mẩu xương khủng long mà chú của em đã tìm được trong quá trình khảo cổ. Ai trong số các em có thể nói cho cô biết khủng long là con gì ?

Agnan giơ tay, nhưng cả lớp đã tranh nhau nói những gì mỗi người nghĩ ra trong đầu, và với tiếng ồn do cô giáo đập thước xuống bàn, chẳng còn ai có thể nghe thấy đứa con cưng tồi tệ Agnan của cô đã nói gì.

Ngay khi về đến nhà, tôi nói với bố rằng ngày mai mình sẽ phải mang đến lớp một đồ vật có kỉ niệm đặc biệt kinh khủng về các chuyến đi.
-Những giờ thực hành kiểu đó là một ý kiến hay, bố nói. Việc quan sát các đồ vật sẽ đem lại những bài học không thể quên được. Cô giáo của con thật giỏi đấy, cô rất hiện đại. Bây giờ, để xem nào… Cái gì con nên mang đến lớp nhỉ ?
-Cô giáo nói rằng, tôi giải thích, rằng tuyệt nhất là nên mang đến một mẩu xương khủng long.

Bố trợn tròn mắt ngạc nhiên và hỏi tôi :
-Xương khủng long ? Ý tưởng kiểu gì vậy ! Và con muốn bố moi đâu ra một mẩu xương khủng long bây giờ ? Không, Nicolas, bố chân thành khuyên con nên mang một thứ gì đó đơn giản hơn đến lớp.

Thế là tôi nói với bố rằng mình không muốn những thứ đơn giản, rằng tôi muốn những thứ trộ được bọn bạn, và bố trả lời rằng bố không có những đồ vật có thể làm lũ bạn tôi kinh ngạc. Thế là tôi nói rằng vì bố đã trả lời như thế, nên chẳng việc gì phải mang đến lớp những thứ không lòe được ai, nên tôi thà ở nhà chứ không bao giờ đến lớp ngày mai, bố đáp lại rằng bố đã ngán ngẩm tôi và muốn cho tôi nghỉ món tráng miệng lắm rồi, và rằng cô giáo tôi có những ý tưởng thật là kì quái ; còn tôi, tôi đá chân vào cái tủ tường. Bố hỏi rằng tôi có muốn một cái phết không, và rồi tôi khóc nhè, làm mẹ từ trong bếp phải đi ra.
-Gì nữa đây ? Mẹ hỏi. Tôi không thể nào để hai người với nhau mà không có chuyện xảy ra. Nicolas ! Không khóc nữa. Có chuyện gì vậy ?
-Chuyện là, bố nói, con trai của em tức giận vì anh từ chối nó một mẩu xương khủng long.

Mẹ nhìn hai bố con tôi và nói rằng có phải là tất cả mọi người trong cái nhà này đang bắt đầu lên cơn dở hơi không. Và thế là bố giải thích cho mẹ, và mẹ nói với tôi :
-Nhưng rút cục thì, Nicolas, chẳng việc gì phải nghiêm trọng hóa vấn đề cả. Ở cái tủ tường kia kìa có những đồ kỉ niệm rất thú vị từ những chuyến đi nghỉ. Ví dụ, cái vỏ sò to đùng mà nhà mình đã mua ở Bains-les-Mers hồi chúng ta đi nghỉ hè ở đó.
-Đúng rồi đấy ! Bố nói. Cái vỏ sò đấy có giá trị bằng tất cả chỗ xương khủng long trên thế giới !

Tôi nói rằng không biết cái vỏ sò đó có làm lũ bạn tôi kinh ngạc không, nhưng mẹ đã an ủi tôi là lũ bạn tôi sẽ thấy nó rất tuyệt vời, còn cô giáo thì hẳn sẽ khen ngợi tôi. Bố tiến tới tủ lấy cho tôi cái vò sỏ, nó rất lớn và có một dòng chữ « Kỉ niệm Bains-les-Mers » viết trên đó, bố nói rằng tôi có thể làm cả thế giới kinh ngạc khi kể về chuyến nghỉ hè ở Bains-les-Mers, về cuộc đi chơi trên đảo Embruns, thậm chí cả cái giá tiền trọ mà nhà tôi phải trả nữa. Và nếu như cái vỏ sò không làm lũ bạn tôi kinh ngạc, thì đó là vì chúng nó là những người khó bị lòe mà thôi. Mẹ cười và gọi bố con tôi ra bàn ăn. Sáng hôm sau, tôi đến trường rất tự hào với chiếc vỏ sò bọc trong phong bì màu hạt dẻ.

Khi tôi đến lớp thì tất cả lũ bạn đều đã ở đó, chúng nó hỏi tôi rằng mình đem gì đến lớp.
-Thế còn chúng mày ? Tôi hỏi.
-À tao sẽ chỉ giới thiệu trước lớp thôi, Geoffroy trả lời, nó lúc nào cũng làm ra vẻ bí ẩn.

Những đứa khác cũng chẳng muốn trả lời, trừ Joachim, nó khoe với chúng tôi một con dao, con dao bảnh nhất mà chúng tôi từng thấy.
-Đây là một con dao rọc giấy, Joachim giải thích, chú tao là Abdon đã đem nó về từ Tolède để làm quà cho bố tao. Nó là đồ Tây Ban Nha đấy.

Bong bóng – giám thị của chúng tôi, nhưng đó không phải là tên thật của ông ý – nhìn thấy Joachim và lập tức tịch thu con dao rọc giấy, ông ta nói rằng mình đã nói cả nghìn lần về việc cấm không được mang các đồ vật nguy hiểm đến lớp.
-Nhưng thưa thầy, Joachim thét lên, đó là theo yêu cầu của cô giáo mà.
-À ? Bong bóng nói. Hóa ra là cô giáo của các cậu đề nghị mang đến lớp một vũ khí thế này à ? Tuyệt. Bây giờ thì tôi không chỉ tịch thu con dao mà tôi sẽ bắt cậu chia cho tôi động từ : « Em sẽ không nói dối thầy giám thị khi thầy đặt câu hỏi về một đồ vật đặc biệt nguy hiểm mà em đã lén lút mang đến trường. » Kêu la chỉ vô ích thôi, còn các cậu khác nữa, im lặng, trừ phi các cậu cũng muốn bị tôi phạt !

Và rồi Bong bóng rung chuông, trong lúc chúng tôi đứng xếp hàng vào lớp thì Joachim không ngừng khóc.
-Mọi việc bắt đầu suôn sẻ đấy nhỉ, cô giáo nói. Nào Joachim, có chuyện gì nào ?

Sau khi nghe Joachim giải thích, cô giáo thở dài và nói rằng mang một con dao đến lớp không phải ý kiến hay, nhưng cô sẽ cố gắng thương lượng chuyện này với thầy Dubon, đó là tên thật của Bong bóng.
-Nào, cô giáo nói. Hãy xem các em đã mang đến những gì. Cả lớp đặt đồ vật của mình lên mặt bàn nào.

Và rồi tất cả đưa ra những đồ vật mang đến từ nhà : Alceste mang đến một thực đơn ở nhà hàng vùng Bretagne mà nó đã ăn rất ngon miệng với gia đình ; Eudes mang một chiếc bưu thiếp vùng Côte d’Azur ; Agnan, một quyển địa lý mà bố mẹ nó đã mua cho ở Normandie ; Clotaire mang đến một giấy xin phép, vì nó chẳng tìm thấy thứ gì ở nhà, nhưng thực tế thì là tại nó không hiểu yêu cầu của cô, nó cứ tưởng phải mang đến lớp một mẩu xương nào đó ; còn Maixent và Rufus thì, hai cái đứa ngu ngốc đấy, lại mang đến lớp mỗi đứa một cái vỏ sò.
-À vâng, Rufus nói, nhưng mà vỏ sò này em đã tìm được trên bãi biển cái lần em cứu một người sắp chết đuối.
-Đừng bốc phét đi, Maixent kêu lên. Đầu tiên, đến bơi ngửa mày còn không biết, và thứ hai là nếu mày tìm thấy nó trên bãi biển, thì tại sao trên vỏ sò của mày lại có dòng chữ : « Kỉ niệm Plage-des-Horizons » ?
-Đúng rồi đấy ! Tôi cũng kêu lên.
-Mày có muốn ăn tát không ? Rufus hỏi.
-Rufus, ra khỏi lớp ! Cô giáo lớn tiếng. Em sẽ bị phạt ngày thứ Năm. Còn Nicolas và Maixent, hai em yên lặng nếu không muốn cũng bị phạt như Rufus !
-Em mang đến lớp một đồ kỉ niệm Thụy Sĩ, Geoffroy vừa nói vừa nhe răng ra cười với vẻ tự hào. Đó là một chiếc đồng hồ vàng mà bố em đã mua ở đó.
-Đồng hồ bằng vàng ? Cô giáo thét lên. Thế bố em có biết rằng em mang nó đến lớp không ?
-À thì không ạ, Geoffroy nói. Nhưng nếu em nói rằng cô đã đề nghị em mang nó đến lớp, thì bố em sẽ không cằn nhằn đâu ạ.
-Rằng tôi đã… ? Cô giáo lại thét lên. Ôi cái đứa bé vô ý thức này ! Em làm ơn cất ngay cái đồ trang sức đó vào túi cho cô.
-Thế còn em, em mà không mang được con dao rọc giấy về nhà, thì bố em sẽ cằn nhằn em rất là kinh khủng đấy ạ, Joachim nói.
-Tôi đã nói rồi, Joachim, là tôi sẽ lo việc đó, cô giáo kêu lên.
-Cô ơi, Geoffroy hét lớn. Em không tìm thấy chiếc đồng hồ nữa ! Em đã để nó lại vào túi như lời cô, nhưng bây giờ em không thấy nó đâu nữa !
-Nhưng mà cuối cùng thì, Geoffroy, cô giáo nói, nó cũng không thể ở đâu xa được đâu. Em đã tìm dưới đất chưa ?
-Rồi ạ thưa cô, Geoffroy trả lời. Nó không có dưới đó.

Và thế là cô giáo tiến tới bàn của Geoffroy và nhìn quanh dưới đất, rồi cô bắt chúng tôi cũng tìm nhưng chú ý là không được dẫm lên cái đồng hồ, còn Maixent thì đánh rơi vỏ sò của tôi xuống đất, tôi lập tức cho nó một cái tát. Cô giáo lại hét lên và phạt cả hai đứa chúng tôi, còn Geoffroy thì nói rằng nếu không tìm thấy chiếc đồng hồ, thì cô giáo nên đến nhà để nói chuyện với bố nó, trong khi ấy Joachim chen vào rằng cô cũng phải đến nhà nó nữa vì vụ con dao rọc giấy.

Nhưng cuối cùng thì mọi việc cũng đâu vào đấy vì Geoffroy đã tìm thấy chiếc đồng hò trong lớp lót của chiếc áo khoác, còn Bong bóng thì trả lại Joachim con dao rọc giấy và cô giáo thì tha cho tất cả những đứa bị phạt.

Đó là một giờ học rất lý thú, và cô giáo nói với lũ chúng tôi rằng, nhờ có những đồ vật lũ tôi mang đến, cô sẽ không bao giờ quên được bài học này.
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyMon May 04, 2009 11:32 am

Sức mạnh của cuốn sách này là có thể cuốn hút cả trẻ con cũng như người lớn. Trẻ con thì thấy giống quá, người lớn thì thấy nhớ quá...

_______________________________________

ĐOÀNG!
Hôm thứ năm, tôi bị phạt ở lại lớp sau giờ học vì pháo.

Chúng tôi đang ngồi yên trong lớp nghe cô giáo giảng sông Seine có rất nhiều nhánh, và đúng vào lúc cô quay lưng lại để chỉ sông Seine trên bản độ thì Đoàng! một quả pháo nổ. Cửa lớp học mở ra và thầy Hiệu trường bước vào. " Chuyện gì xảy ra vậy?", thầy hỏi." Một học sinh đã đốt pháo", cô giáo trả lời. "À! À! thầy HIệu trưởng nói, nếu vậy! Ai đã làm chuyện đó hãy tự nhận lỗi ngay đi, nếu không tất cả lớp sẽ bị phạt ở lại vào thứ Năm!" Thầy Hiệu trưởng khoanh tay đứng chờ, nhưng chẳng ai nói gì.

Rồi thằng Rufus đứng lên."Thưa thầy", cậu ta nói." Gì vậy em?" thầy Hiệu trưởng trả lời. "là Geoffroy đấy, thưa thầy", Rufus nói. " Mày có bị hâm không", Geoffroy hỏi. "Mày đừng tưởng tao sẽ chịu mày thay vì việc mày nghịch pháo!", Rufus hét lên. Rồi hai đứa xông vào đánh nhau.

Lớp học trở nên ồn ào kinh khủng, vì tất cả chúng tôi bắt đầu bàn tán với nhau và vì thấy Hiệu trưởng đấm rất mạnh xuống bàn cô giáo nhiều lần và quát lên:"Trật tự!". " Nếu đã vậy, nếu như không ai chịu nhận, thì thứ Năm tất cả sẽ bị phạt ở lại lớp!". Rồi thầy Hiệu trưởng đi mất, trong khi thằng Agnan, cục cưng của cô giáo, ngồi bệt xuống đất khóc và kêu rằng như thế là không công bằng, rằng sẽ không ở lại chịu phạt, rằng nó sẽ mách với bố mẹ và sẽ chuyển trường. Điều buồn cười nhất là chúng tôi vẫn không biết ai là người đã nghịch pháo
Chiều thứ năm, khi đến trường, chúng tôi chẳng cười đùa tẹo nào, nhất là thằng Agnan lần đầu tiên phải chịu phạt; nó khóc và còn nấc lên nữa. Trong sân, thầy Nước Lèo đã đứng sẵn chờ chúng tôi. Thầy Nước Lèo là thầy giám thị của chúng tôi; chúng tôi gọi thầy như vậy vì lúc nào thầy cũng bảo: " Nhìn thẳng vào mắt thầy đây", làm chúng tôi nghĩ tới những cái bong bóng tròn thô lố như mắt trong thùng nước lèo. Biệt hiệu ấy là do hội lớp lớn đã nghĩ ra. "Xếp hàng vào, một hai, một hai", thầy Nước Lèo nói. Và chúng tôi đi theo thầy.

Khi chúng tôi ngồi vào lớp, thầy Nước Lèo nói:"Tất cả các em, nhìn thẳng vào mắt thầy đây! Vì lỗi của các em mà hôm nay thầy buộc phải ở lại trường. Thầy báo trước cho các em biết là thầy không thể chịu được bất cứ một sự vô kỉ luật nào! Các em hiểu chưa?"

Chúng tôi không dám ho he gì vì chúng tôi thấy rõ bây giờ không phải là lúc đùa. Thầy Nước Lèo tiếp tục:" Giờ các em sẽ viết cho thầy ba trăm lần: không thể chấp nhận được chuyện nghịch pháo trong lớp rồi lại không chịu nhận lỗi". Rồi tất cả chúng tôi đừng lên vì thầy Hiệu trưởng bước vào lớp. " Thế nào, thầy Hiệu trường hỏi, những anh chàng mê nổ pháo của chúng ta ra sao rồi?". "Tạm được, thưa thầy Hiệu trưởng, thầy Nước Lèo đáp, tôi đã nói các học sinh viết ba trăm dòng đúng như thầy yêu cầu"." Tốt lắm, tốt lắm, thầy Hiệu trưởng nói, không một ai được ra khỏi đây chừng nào chưa viết xong từng ấy dòng. Như thế các em sẽ rút ra bài học". Thầy Hiệu trưởng nháy mắt với thầy Nước Lèo rồi bước ra khỏi lớp. Thầy Nước Lèo buông một tiếng thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa số; bên ngoài trời nắng rất đẹp. Thằng Agnan lại bắt đầu khóc. Thầy Nước Lèo nổi cáu và thầy nói với Agnan nếu nó không thôi ngay cái trò đó thì cứ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Thế là Agnan ngồi bệt ra đất; nó bảo chẳng ai yêu nó sất cả, rồi mặt nó trở nên xanh lét. Thầy Nước Lèo phải ôm Agnan chạy ra ngoài.

Thầy Nước Lèo ra ngoài khá lâu, được một lúc, Eudes nói: "Tao sẽ đi xem xảy ra chuyện gì". Rồi nó vào Joachim đi ra ngoài. Thầy Nước Lèo quay lại cùng với Agnan. Agnan có vẻ đã bình tình lại, thỉnh thoảng nó có sụt sịt đôi chút, nhưng cũng bắt đầu ngồi viết mà không nói năng gì.

Rồi Eudes và Joachim quay lại: "Ôi, thầy đây rồi, Eudes nói với thầy, bọn em tìm thầy khắp nơi". mặt thầy Nước Lèo đỏ tía lên:"Thầy chán ngấy mấy trò hề của các em rồi, thầy quát lên. các em có nghe thầy Hiệu trưởng nói gì chưa, khẩn trương viết cho xong các dòng chữ của mình đi, nếu không, các em sẽ phải ở lại đây qua đêm cho mà xem!". "Thế còn bữa tối thì sao ạ?", thằng Alceste, cái thằng to béo ăn luôn mồm lên tiếng hỏi. "Thầy ơi, mẹ em không cho phép em về muộn buổi tối đâu ạ", tôi giải thích. "Em nghĩ nếu như có thể bớt số dòng đi, thì có lẽ chúng em sẽ viết xong nhanh hơn ạ", Joachim nói. "Giá mà có thể viết câu ngắn hơn, Clotaire nói, vì em không biết viết dúng chính tả chữ "chấp nhận". "Xì, tao viết bằng ch nhẹ", Eudes nói. Còn Rufus thì bắt đầu cười nhạo. Tất cả chúng tôi xôn xao bàn tan cho tới khi thầy Nước Lèo đấm mạnh xuống bàn. "Thay vì mất thời gian, thầy quát lên, các em tập trung vào viết chữ nhanh lên đi!"

Thầy Nước Lèo có vẻ vông cùng sốt ruột, thầy đi đi lại lại trong lớp và chốc chốc, thầy dừng lại bên cửa số và buông một hơi thở dài nặng nề. "Thưa thầy!", Maixent nói. "Trật tự! Thầy không muốn nghe các con nói gì nữa! Một lời cũng không! Tuyệt đối không!", thầy lại quát lên. Trong lớp chỉ còn nghe thấy tiếng bút mực cạo trên giấy, tiếng thở dài của thầy Nước Lèo và tiếng sụt sịt của Agnan.

Agnan là người đầu tiên viết đủ số dòng và mang tới cho thầy Nước Lèo. Thầy Nước Lèo tỏ ra rất hài lòng. Thầy vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Agnan vào bảo chúng tôi phải học tập nó. Từng đứa một, chúng tôi lần lượt viết đủ số dòng và mang lên nộp cho thầy Nước Lèo. Chỉ còn có thằng Maixent là không viết gì cả. "Tất cả mọi người đang chờ em đấy, thầy Nước Lèo hét lên. Tại sao em không viết hả?". "Em bị hết mực, thưa thầy". Thầy Nước Lèo trợn tròn hai mắt." Thế tại sao em không nói với thầy?", thầy Nước Lèo hỏi. "Em đã định nói, thưa thầy, nhưng thầy bảo em trật tự", Maixent trả lời. Thầy Nước Lèo đưa tay ôm lấy mặt và thầy bảo chúng tôi đưa mực cho Maixent. Maixent bắt đầu ngồi viết rất chăm chú. Nó viết chữ rất đẹp. "Em viết được bao nhiêu dòng rồi?", thầy Nước Lèo hỏi. "Hai mươi ba, sang dòng thứ hai mươi tư ạ", Maixent trả lời. Thầy Nước Lèo có vẻ phân vân một lát, rồi thầy cầm lấy tờ giấy của Maixent, quay lại bàn của thầy, rút bút từ trong túi áo ra và bắt đầu ngồi viết từng dòng một rất nhanh, trong lúc chúng tôi nhìn thầy ngạc nhiên.

Khi viết xong, thầy có vẻ rất hài lòng. "Agnan, đi báo với thầy Hiệu trưởng biết bài phạt đã được hoàn thành". Thầy Hiệu trưởng vào lớp, và thầy Nước Lèo đưa bài nộp cho thầy Hiệu trưởng. "Tốt lắm, tốt lắm, thầy Hiệu trưởng nói, thầy nghĩ buổi hôm nay đã dạy cho các em một bài học. Giờ thì các em có thể ra về được rồi". Và đúng lúc đó thì, Đoàng! một quả pháo lại nổ tung trong lớp và tất cả chúng tôi lại bị phạt ở lại trường vào thứ Năm tuần sau.
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyMon May 04, 2009 11:53 pm

nhất quỷ hì ma thứ 3 học trò Cười khúc khích hồi tui học cấp 2 lớp tui nó chơi bom khói chứ ko chơi pháo vui hơn nhiều Chế giễu dc cái chơi rồi tất cả đều nhận lỗi nên chẳng ai biết giải quyết thế nào Chế giễu chửi 1 hồi rồi thôi Chế giễu mà cái giống bom khói ấy đốt lên ko những khói mù trời mà cái mùi nhựa cháy nó toả ra cũng đủ cho người ta nôn mửa rồi Rét run
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyThu Aug 20, 2009 9:08 pm

Lâu lắm rồi mới mò vào cái topic cũ kĩ này Rét run nguyên nhân nó bị bỏ xó là do mình ko tìm được truyện để post lên Chết đi con và tớ xin thề với cả nhà là hôm nay tớ sướng phát điên lúc tìm được 1 quyển Nhóc Nicolas về Chết với ... tao! Còn bây h thì ko nói nhảm nữa, truyện đây Hát đi

____________________________________________
Cơ quan của bố

Thứ Năm, tôi đi chợ cùng với mẹ. Mẹ mua cho tôi 1 đôi giày màu vàng đẹp cực, và thật tiếc là tôi không thể xỏ vào được vì chúng làm tôi đau chân, có điều để làm cho mẹ khỏi phiền lòng và để cho vẫn ngoan, tôi không nói cho mẹ biết điều đó. Ra khỏi cửa hàng, mẹ chỉ cho tôi 1 tòa nhà rất to và mẹ bảo: "Cơ quan của bố ở trong tòa nhà kia; hay là mẹ con mình ghé thăm bố?" Tôi liền nói đó đúng là 1 ý hay ơi là hay.

Đúng vào lúc mẹ mở cửa phòng làm việc của bố, chúng tôi nghe thấy có 1 tiếng động rất to phát ra từ bên trong, rồi mẹ và tôi bước vào trong 1 căn phòng trong đó có hàng đống ông trông có vẻ rất bận rộn. Bố ngước đầu lên khỏi đống giấy tờ đag xem, rồi bố có vẻ cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi. "Ô kìa? ,bố nói, 2 người làm gì ở đây vậy? Thế mà mọi người cứ tưởng là sếp đang vào cơ đấy." Các ông khác trong phòng, khi thấy chính là chúng tôi, thì trông đã có vẻ bớt bận rộn hơn trước.

"Các cậu, bố nói, tớ xin giới thiệu với các cậu vợ và con trai tớ, Nicolas." Các ông kiađứng dậy khỏi bàn và họ tiến đến chào chúng tôi. Bố giới thiệu họ với mẹ. "Cái cậu to béo kia là Barlier, 1 tay phàm ăn đấy," bố nói. Ông Barlier liền cười; ông ấy giống thằng Alceste bạn tôi, có điều có thêm cái cà vạt. Alceste là cái thằng học cùng lớp với tôi, lúc nào cũng ăn luôn mồm. "Còn đây là Duparc, bố tiếp tục giới thiệu, vua của các loại tàu bay giấy. Cái người đeo kính là Bongrain; nếu là 1 nhân viên kế toàn thì cậu ta thường lắm. nhưng nếu xét khả năng trốn việc thì là quán quân đấy. Cái người thấp bé đằng kialà Patmouille, cậu ta có thể ngủ mà vẫn mở mắt được; tiếp đến là Brumoche, Trempé, và cuối cùng, cái người răng to tướng ấy, chính là Malbain." "Ít nhất chúng tôi cũng không quấy rầy các vị chứ?" mẹ hỏi. "Ồ không, thưa chị, không hề, ông Bongrain đáp lời. Hơn nữa, ông Moucheboume, sếp của chúng tôi, bây giờ cũng không có ở đây." "Thế nào, chính là Nicolas lừng danh mà người ta vẫn nói đến từ bao lâu nay đây phải không?" ông Malbain, tức là cái ông có đống răng, bèn hỏi. Tôi bèn trả lời rằng đúng là tôi, thế là tất cả các ông ấy đều xoa đầu tôi, và họ hỏi tôi 1 loạt câu hỏi xem ở trường tôi học có giỏi không, tôi có ngoan không và ở nhà bố có rửa bát không. Câu hỏi nào tôi cũng trả lời có, để khỏi bị sinh sự, thế là tất cả các ông ấy đều cười. "Láu cá lắm, bố nói, cứ trả lời sự thật cho họ biết, Nicolas." Thế là tôi liền nói rằng ở trường không phải lúc nào tôi cũng học tốt và các ông ấy lại còn cười to hơn cả lúc trước. Y như là đang trong giờ ra chơi vậy. Hay kinh khủng.

"Đấy, con thấy chưa Nicolas, bố nói với tôi, đây là chỗ bố làm việc đấy." "Thỉnh thoảng thôi, giữa 2 vụ rửa bát," ông Trempé nói, và bố đấm cho ông ấy 1 phát vào cánh tay, còn ông Trempé thì gõ 1 nhát lên đầu bố. Còn tôi, tôi ngó cái máy chữ nằm ở trên bàn. Ông Patmouille tiền lại gần tôi, và ông ấy hỏi tôi có muốn học đánh máy bằng máy chữ của ông ấy không, thế là tôi bảo rằng có, rằng tuy thế tôi không muốn làm phiền ông ấy. Ông Patmouille bảo rằng tôi đúng là 1 cậu bé ngoan, rằng ông ấy cũng đang dở việc, nhưng không sao cả, và ông ấy gỡ ra khỏi máy chữ 1 tờ giấy trên đó có viết; badabadabadabudububodobodo, hàng đống những dòng như thế. Ông Patmouille chỉ cho tôi xem phải làm thế nào và bảo tôi thử, nhưng tôi nhấn không đủ mạnh lên các phím, ông Patmouille liền bảo tôi đừng có sợ mà cứ gõ mạnh hơn nữa đi, thế là tôi liền đấm 1 phát xuống cái máy chữ, có rất nhiều tiếng kêu phát ra, và ông Patmouille có vẻ hơi bực mình, đến lượt mình ông ấy cũng thử gõ vào cái máy chữ và ông ấy nói đã có cái gì đó bị gãy, rồi ông ấy bắt đầu sửa cái máy.

Tôi đang đứng nhìn ông Patmouille với 1 mớ dây ruy-băng đỏ và đen bày đầy khắp cả, đẹp ơi là đẹp, thì thấy có 1 cái tàu bay giấy bay vụt qua ngay dưới mũi. Đấy là ông Duparc đã ném nó cho tôi. Nó thật là kinh khủng, cái máy bay của ông Duparc, trên 2 cánh của nó còn có các màu trắng, xanh, đỏ trông y như trên máy bay thật. "Cháu có thích cái máy bay đấy không?" ông Duparc hỏi tôi; và tôi trả lời rằng có, thế là ông Duparc bảo rằng ông ấy sẽ dạy cho tôi, rồi ông rút trong ngăn kéo bàn làm việc ra 1 tờ giấy trên đó có ghi chữ "Công ty Moucheboume", và rất nhanh, bằng kéo, hồ dán và bút chì màu, ông làm ngáy cái máy bay khác. Ông Duparc này thật là may mắn; ở nhà ông ấy chắc phải có cả đống máy bay. "Cháu tập làm đi, ông Duparc bảo tôi, trên bàn có giấy đấy."

Tôi bắt đầu gấp máy bay, trong khi những người khác mải xúm quanh ông Patmouille lúc này đang rất bận rộn với cái máy chữ của ông ấy. Ông ấy có đầu những vết màu đỏ và màu đen trên mặt và tay, do cái ruy-băng dây ra, giống như cái bộ pyjama màu xanh dương của tôi. Bố và các ông khác thì đưa ra những lời khuyên để chọc cười ông Patmouille; người duy nhất không có mặt trong đám, đó là ông Barlier, ông ấy ngồi ở bàn làm việc của mình, hai chân gác lên mặt bàn và vừa ăn 1 quả táo vừa đọc báo.

Thế rồi mọi người nghe thấy 1 tiếng ho thật to, và ai nấy đều ngoảnh lại. Cửa phòng làm việc mở ra, có 1 ông đã đứng ngay đó, có vẻ không hài lòng.

Tất cả các bạn của bố đều dừng lại không cười đùa nữa, và họ quay trở về bàn làm việc. Ông Barlier đã nhấc 2 chân ra khỏi mặt bàn, ném tờ báo vào trong ngăn kéo cùng với phần còn lại của quả táo ăn dở, và ông ấy bắt đầu viết. Ông ấy làm tất cả những việc đó nhanh kinh khủng khiếp, nhất là với 1 người béo thế. Ông Patmouille gõ vào máy chữ, nhưng tôi không tin là ông ấy có thể làm việc tốt bởi vì dây ruy-băng vẫn còn quấn đầy 2 tay ông, trông giống như bố mỗi lần giữ len cho mẹ để mẹ cuộn lại thành búp.

Bố bước lại gần ông kia, rồi bố nói với ông ấy: "Thưa sếp, vợ và con trai tôi ghé qua đây, hai người đến thăm để gây bất ngờ cho tôi." Rồi bố quay về phía mẹ và tôi và nói với chúng tôi: "Em yêu, Nicolas, bố giới thiệu với 2 mẹ con đây là ông Moucheboume." Ông Moucheboume cười với chúng tôi mà chỉ hơi nhếch mép, ông ấy bắt tay mẹ, ông ấy nói rất hân hạnh, ông ấy đưa tay lên vuốt tóc tôi và hỏi tôi ở trường học có giỏi không và có ngoan không. Ông ấy chẳng nói gì tới việc rửa bát cả. Thế rồi ông Moucheboume nhìn cái máy bay tôi đang cầm trong tay, ông ấy bảo tôi có 1 cái máy bay đẹp nhỉ, mà đúng là cái máy bay của tôi ổn thật. Đây là cái đầu tiên bau được, các cái trước đều bị hỏng và tôi đã phải vứt chúng đầy ra đất. "Cháu sẽ đưa nó cho bác, nếu bác thích," tôi nói với ông Moucheboume. Vậy là ông Moucheboume liền cất tiếng cười thật sự, ông ấy cầm lấy cái máy bay, ông ấy nhìn nó, rồi ông ấy không cười nữa, ông ấy mở 2 mắt tròn xoe như quả trứng luộc mà mẹ vẫn chuẩn bị cho nhưng buổi đi dã ngoại. "Nhưng đây là hợp đồng với ông Tripaine mà!" ông Moucheboume hét lên, "và ngày mai ông Tripaine sẽ tới đây để ký!"

Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói rằng tôi đã tìm thấy giấy trên bàn của ông Duparc, và rằng tôi đã lấy giấy viết rồi để khỏi lãng phí giấy trắng. Ông Moucheboume hiền ơi là hiền, ông ấy nói chẳng sao cả đâu, vì ông Duparc và các đồng nghiệp của ông ấy sẽ rất sẵn lòng làm lại cái hợp đồng ấy, cho dù tối nay họ có phải ở lại muộn.

Lúc chúng tôi đi về, bố và các bạn của bố làm việc không hè gây ra tiếng động, còn ông Moucheboume thì đi đi lại lại giữa những cái bàn, hai tay chắp sau lưng, trông giống y như thầy Nước Lèo, thầy giám thị của chúng tôi, trong giờ kiểm tra môn số học. Tôi sốt ruột muốn nhanh thành người lớn kinh lắm, để khỏi phải đến trường nữa và để có thể làm việc trong 1 cơ quan, giống như của bố.

______________________________________________________________________

Tay của mình... HIX gãy mất HIX
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyThu Aug 20, 2009 10:53 pm

Trẻ con thật Cười khúc khích . Vậy là sau khi 2 mẹ con cậu bé kia ra về là mấy ông còn lại chẳng sung sướng j rồi Chế giễu
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Thuytien
Bàn Tay Diệu Kỳ - Lv1
Bàn Tay Diệu Kỳ - Lv1
Thuytien


Nữ
Tổng số bài gửi : 469
Điểm tích cực : 799
Age : 32
Đến từ : Bungaria
Sở thích : An, choi
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 12/03/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyThu Aug 20, 2009 11:53 pm

Truyện này em gái chị (Chắc em biết nó) thik lắm đấy.
Chịu khó đánh máy post lên là 1 kì công đấy em gái ạ.
Cảm ơn em nhé Làm điệu)
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyFri Sep 04, 2009 4:23 pm

@Thuy Tien: Em gái chị là ai thế ạ Hem hỉu

@All: Thank cả nhà Muoa muoa

__________________________________________________________________

Mật mã

Các bạn có biết rằng khi ta muốn nói chuyện với bọn bạn trong giờ học thì rất khó và ta lúc nào cũng sẽ gặp rắc rối? Dĩ nhiên, bạn có thể nói chuyện với đứa ngồi sát bên cạnh; nhưng ngay cả khi bạn cố gắng nói thật nhỏ, cô giáo vẫn nghe thấy và cô giáo nói với bạn: "Vì em đã thích nói chuyện như vậy, hãy lên bảng ngay, chúng ta sẽ xem có phải lúc nào em cũng luôn mồm như vậy không!" và cô hỏi bạn các tỉnh của nước Pháp cùng tên thủ phủ của chúng, và thế là có chuyện rồi. Ta cũng có thể gửi các mẩu giấy trên đó ta viết những gì ta muốn; nhưng cả việc đó nữa, gần như lúc nào cô giáo cũng nhìn thấy mẩu giấy được truyền đi và sẽ phải mang nó lên bàn cho cô, thế rồi sau khi đã mang hẳn lên cho thầy hiệu trưởng, và vì trên đó đã viết "Rufus là thằng đần, chuyển tiếp đi" hay là "Eudus xấu như ma, chuyển tiếp đi", thầy hiệu trưởng sẽ nói với bạn rằng bạn sẽ trở thành 1 kẻ vô học, rằng bạn rồi cũng sẽ vào tù ra tội mà thôi, rằng điều đó làm đau lòng bố mẹ bạn, những người đã phải đổ mồ hôi sôi nước mẩt để cho bạn được học hành tử tế. Và thầy liền phạt bạn phải ở lại lớp!

Chính vì thế mà trong giờ ra chơi đầu tiên, sáng nay, chúng tôi thấy ý tưởng của thằng Geoffroy hay kinh khủng.

-Tao đã sáng tạo ra 1 mật mã hết sảy, thằng Geoffroy nói với chúng tôi, đó là một mật mã mà duy nhât thuộc băng của bọn mình mới hiểu.

Và nó chỉ cho chúng tôi; để chỉ 1 chữ cái, chúng tôi làm 1 cử chỉ. Ví dụ, ngón tay đặt lên mũi thì là chữ "a", ngón tay để lên mắt trái thì là chữ "b", ngón tay để lên mắt phải thì là chữ "c". Sẽ có các cử chỉ khác nhau cho tất cả các chữ cái: chúng tôi gãi tai này, chúng tôi xoa cằm này, chúng tôi vỗ lên đầu này, cứ thế cho đến tận "z" thì chúng tôi liếc mắt. Kinh khủng!

Nhưng thằng Clotaire thì nó không nhất trí mấy; nó nói với chúng tôi rằng đối với nó, bảng chữ cái đã là 1 mật mã rồi và rằng, thay vì học mật mã để nói chuyện với cả lũ, thà nó cứ đợi đến giờ ra chơi rồi nói những gì nó muốn nói với chúng tôi còn hơn. Còn thằng Agnan, dĩ nhiên, nó chẳng quan tâm gì đến mật mã cả. Vì nó đứng đầu lớp và là cục cưng, nó thích nghe cô giảng và được cô gọi hỏi bài trong giờ học hơn. Cái thằng điên thật, Agnan ấy!

Nhưng tất cả bọn còn lại chúng tôi đều thấy rằng mật mã rất hay. Thế rồi, mật mã cũng có ích hết sảy; khi chúng ta đang đánh nhau với quân địch, chúng ta vẫn có thể nói với nhau hàng đống thứ và bọn chúng vẫn không hiểu gì cả, và chúng ta sẽ chiến thắng.

Thế là, chúng tôi đề nghị thằng Geoffroy dạy cho chúng tôi mật mã của nó. cả lũ chúng tôi vây quanh Geoffroy và nó bảo chúng tôi làm theo y hệt nó; nó lấy ngón tay sờ lên mũi và cả lũ chúng tôi lấy ngón tay sờ lên mũi; nó lấy 1 ngón tay đặt lên mắt và cả lũ chúng tôi lấy tay đặt lên mắt. Và khi cả lũ chúng tôi cùng đang liếc mắt thì thầy Mouchabière đi tới. Thầy Mouchabière là 1 giám thị mới, người hơi già hơn bọn lớp lớn 1 tí, nhưng cũng không nhiều lắm, và hình như đây là lần đầu tiên thầy ấy làm giám thị trong 1 trường.

-Nghe đây, thầy Mouchabière nói với chúng tôi, tôi sẽ không dại gì mà đi hỏi các cậu mưu toan gì với trò nhăn nhó mặt mày của các cậu. Tất cả những gì mà tôi nói với các cậu là nếu các cậu còn tiếp tục, tôi sẽ phạt tất cả các cậu ở lại lớp vào thứ Năm. Hiểu chưa?

Và thầy ấy bỏ đi.

-Được rồi, thằng Geoffroy nói, chúng mày nhớ được hết mật mã chứ?

-Tao rất khó chịu, thằng Joachim nói, với cái vụ mắt trái và mắt phải, là "b" với cả "c". Tao lúc não cũng bị lẫn lộn bên phải với bên trái; mẹ tao cũng bị thế, những khi lái xe của bố tao.

-Ối dào, chẳng sao hết, thằng Geoffroy nói.

-Thế nào! Sao lại chẳng sao hết? thằng Joachim nói. Nếu tao muốn bảo mày "thằng ngu" mà tao lại bảo mày "ngu thằng" thì còn ra cái gì nữa.

-Mày muốn bảo ai "thằng ngu" hả thằng ngu này? thằng Goeffroy nói.

Những chúng nó không có thời gian để đánh nhau, bởi vì thầy Mouchabière đã nhấn chuôngbáo hết giờ ra chơi. Các giờ ra chơi trở nên ngày càng ngắn hơn, với thầy Mouchabière.

Chúng tôi xếp hàng và thằng Geoffroy bảo chúng tôi:

-Vào lớp, tao sẽ cho chúng mày 1 thông điệp, và giờ ra chơi tiếp theo, chúng ta sẽ biét những đứa nào hiểu được. Tao bảo trước cho chúng mày biết: đứa nào muốn gia nhập băng, thì phải biết được mật mã!

-A! Hay thật! thằng Clotaire nói; vậy ra chính Ngài đã quyết định là nếu tôi không biết cái mật mã vô tích sự của Ngài, thì tôi sẽ không được tham gia băng này nữa đấy! Hay thật!

Thế là thầy Mouchabière bảo thằng Clotaire:

-Cậu sẽ chia cho tôi động từ " Tôi không được nói trong khi xếp hàng, nhất là khi tôi đã có đủ thời gian trong suốt giờ ra chơi để kể lể những chuyện ngớ ngẩn" ở thể khách quan lẫn thể chủ quan.

-Nếu mà mày sử dụng mật mã thì mày đã không bị phạt, thằng Alceste nói, và thầy Mouchabière đã phạt nó cũng chính động từ ấy luôn. Alceste ấy à, nó luôn khiến chúng tôi phải phì cười!

Vào lớp, cô giáo bảo chúng tôi lấy vở ra và chép lại những bài tập mà cô sẽ viết lên bảng để chúng tôi mang về nhà làm. Điều đó khiến tôi thấy khó chịu, nhất là đối với bố, bởi vì khi bố đi làm về, bố bị mệt và bố chẳng thích làm bài tập số học lắm. Thế rồi, trong lúc cô giáo viết trên bảng, tất cả chúng tôi quay về phía thằng Geoffroy, và chúng tôi đợi nó bắt đầu thông điệp. Thế là, thằng Geoffroy bắt đầu làm các cử chỉ; và tôi phải nó rằng chẳng dễ hiểu chút nào, bởi vì nó làm nhanh, và rồi nó còn dừng lại để viết vào vở của nó, và rồi bởi vì chúng tôi cứ nhìn nó, nó lại bắt đầu làm các cử chỉ, và đúng là buồn cười phết, khi cho ngón tay vào tai và đập lia lịa lên đầu.

Nó dài kinh lên được, cái thông điệp của thằng Geoffroy, và cũng khá là bực mình, bởi vì chúng tôi không thể nào chép được bài tập. Đúng thế đấy, chúng tôi sợ là chúng tôi bỏ lỡ các chữ cái của thông điệp và không hiểu được gì cả; thế là bắt buộc chúng tôi lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm Geoffroy, cái thằng ngồi ở tít phía cuối lớp.

Thế rồi thằng Geoffroy vừa làm "i" vừa gãi đầu, vừa làm "t" vừa thè lưỡi ra, nó mở to 2 mắt, nó đã ngừng lại, tất cả chúng tôi quay lại và chúng tôi thấy rằng cô giáo đã thôi không viết nữa và rằng cô đang nhìn thằng Geoffroy.

-Phải, Geoffroy, cô giáo nói. Cô cũng như các bạn em: cô xem em làm trò hề. Nhưng cũng đủ lắm rồi, phải không? Vì thế, em hãy ra chỗ đứng phạt, em sẽ không được ra chơi nữa, và ngày mai, em sẽ viết 100 lần "Tôi không được làm trò hề trong lớp và làm các bạn tôi sao nhãng cũng như cản trở họ học tập".

Còn chúng tôi, chúng tôi chẳng hiểu gì thông điệp cả. Thế là đến khi tan học, chúng tôi đợi thằng Geoffroy, và khi nó đi đến, chúng tôi thấy là nó tức kinh lắm.

-Mày nói gì với chúng tao trong lớp vậy? tôi hỏi.

-Để cho tao yên! thằng Geoffroy kêu lên. Chấm dứt không có mật mã mật miếc gì cả! Với cả tao không thèm nói chuyện với chúng mày nữa, thế thôi!

Đến hôm sau thằng Geoffroy mới giải thích cho chúng tôi thông điệp của nó. Nó đã nói:

"Cả lũ chúng mày đừng nhìn tao như thế kẻo chúng mày làm cho tao bị cô bắt bây giờ"
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyFri Sep 04, 2009 11:33 pm

Mật mã trẻ con ,ngộ nhỉ!?Trẻ con là 1 cái j đó ai khi đã trưởng thành cũng muốn trở lại,trở lai để quên đi những nỗi lo của cuộc sống ,để dc vô tư sống như... TRẺ CON....
p/s :em gái thuytien-cũng là em gái sếp là cái đứa mặt mày lì lợm,thích lí sự đời,suốt ngày chỉ biết mỗi sách ,học cùng nv hồi cấp 2 đó (giờ nó vẫn thích sách,hôm nọ còn kêu ko biết có ai hi sinh mang sang cho nó 20 kg sách ko)-điên quá .
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Kinou
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Thợ thủ công chuyên nghiệp - Lv3
Kinou


Nam
Tổng số bài gửi : 191
Điểm tích cực : 294
Age : 30
Đến từ : Neverland
Sở thích : Music
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 02/04/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptySat Sep 05, 2009 1:10 pm

20kg sách!? Thất vọng kinh dị vậy trời Rét run
Về Đầu Trang Go down
http://hscva.net
ngoducanh
Helper
ngoducanh


Nam
Tổng số bài gửi : 1049
Điểm tích cực : 1455
Age : 36
Đến từ : Cống Ngầm GALAXY
Sở thích : 3G: chơi Game-ngắm Girl-làm Giấy
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Ngày gia nhập BTDK : 12/02/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptySat Sep 05, 2009 10:16 pm

Puchi_Pucha đã viết:
20kg sách!? Thất vọng kinh dị vậy trời Rét run
thì 20kg là giới hạn 1 người dc mang lên máy bay mà ko phải trả phí mà (có hoạ trời sập mới có người mạng hộ,dc 1 cân là may lắm rồi)
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/profile.forum?mode=register&
Cute Sky
Bàn Tay Diệu Kỳ - Lv5
Bàn Tay Diệu Kỳ - Lv5
Cute Sky


Nữ
Tổng số bài gửi : 870
Điểm tích cực : 1021
Age : 29
Đến từ : Blue Sky
Sở thích : Nghe nhạc+ chatting+ chụp ảnh + đọc truyện teen
Thấy nghệ thuật là: : Tuyệt vời !
Ngày gia nhập BTDK : 08/01/2009

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptySat Sep 05, 2009 10:59 pm

Chị Tiên đúng là ham đọc sách..... tài.....
Cái đoạn cuối, mật mã ... chứ i với t..., ai ngờ mật mã lại là... , đúng là mat ma, chang ai ti`m ra dc.....
Về Đầu Trang Go down
http://www.bantaydieuky.com/
thebestyou
Thợ thủ công vỡ lòng - Lv1
Thợ thủ công vỡ lòng - Lv1
thebestyou


Nam
Tổng số bài gửi : 3
Điểm tích cực : 3
Age : 28
Sở thích : da bong
Thấy nghệ thuật là: : Điều thiết yếu
Mình hâm mộ : "Bạn chưa chọn!"
Ngày gia nhập BTDK : 01/12/2010

Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể EmptyWed Dec 01, 2010 8:09 am

chẳng hỉu gì cả, hjx hjx
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể   Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa bao giờ kể
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Trò chơi kể chuyện
» Bài thơ chưa bik đặt tên j`...
» Tuyệt tác của chúa trời

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Lời hay Ý đẹp - Literature :: Góc văn chương - For literatures-
Chuyển đến